♥️ Người gửi: Ngô Hồng Ngọc
♥️ Người nhận: Châu Ngọc Dung
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức cô đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng cô – người kính thương”
Mỗi dịp Tết đến Xuân về, con lại thấy lòng mình trầm lại, sau một năm tất bật bộn bề giữa muôn trùng bận rộn của dòng đời, như bản nhạc rock sôi động bỗng dừng lại ở một nốt lặng tròn. Những miền ký ức xưa bỗng chốc ùa về, đưa con trở về tuổi học trò ngây thơ bên những trang sách nhỏ, và hình ảnh của cô lại ngập tràn trong tâm trí với những yêu thương dịu dàng làm ấm áp cả trái tim.
Con còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên con gặp được cô, là buổi sáng tựu trường đầy nắng khi con vừa bước vào lớp 2. Cô chủ nhiệm lớp con - xuất hiện với tà áo dài tha thướt và gương mặt dịu hiền hệt như mấy bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ xưa. Ngày đó gia đình con nghèo lắm, ba đi công tác xa nhà mấy tuần mới về thăm mẹ con con một lần, ngày ngày mẹ đều chở con đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch len lỏi giữa những ngược xuôi đông đúc, ồn ào của phố xá Sài Gòn. Con ý thức được hoàn cảnh của mình nên cũng chăm học lắm, có lẽ cũng vì vậy mà cô chú ý đến con nhiều hơn. Cô luôn ân cần thăm hỏi, động viên, rèn cho con từng nét chữ. Thấy con có năng khiếu môn gì, cô đều hết lòng chăm lo, giúp đỡ. Con còn nhớ vì nhà nghèo quá nên không có tiền mua báo Nhi Đồng mỗi tuần để đọc, cô đã mang những tờ báo cô mua cho con đọc, còn khuyến khích con tham gia cuộc thi “Giải Lê Quý Đôn” do báo Nhi Đồng tổ chức, bài nào khó quá hay con chưa hiểu được cô đều tận tình gợi ý, hướng dẫn. Cứ thế, tuần nào cũng vậy, mỗi chiều thứ 6 là cô lại chịu khó ngồi lại với con sau buổi học để động viên con giải bài, khi thì là những câu hỏi toán học khó nhằn, khi thì lại là những đề văn hóc búa. Cô luôn có những cách thật hay để giúp con tự mình suy nghĩ ra đáp án, và những ý tưởng văn chương cứ thế tuôn trào với nhiều xúc cảm chân thành. Làm bài xong cô lại đưa con ra bưu điện gửi thư, với nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Ngày con được thông báo đạt giải Ba của cuộc thi, con nhảy cẫng lên vui sướng, nằng nặc đòi mẹ chở qua nhà để báo cho cô biết, con thấy được trong đôi mắt của cô ánh lên niềm tự hào vui sướng vì cái thành tích nho nhỏ mà con đã tặng cô. Từ ngày hôm đó, con càng chăm chỉ học tập hơn nữa, và con đã không phụ lòng cô khi mà liên tục những con điểm 10, điểm 9, những thành tích cao trong các cuộc thi được con mang về làm quà tặng cho cô yêu kính.
Mùa Xuân năm đó, trời mưa phùn nhẹ, con đang phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa thì cô xuất hiện trước thềm cửa nhà con vẫn với nụ cười hiền hậu và giọng nói êm đềm, cô xin phép mẹ chở con đi ra chợ. Được mẹ gật đầu đồng ý, con ngồi sau xe, ôm chặt cô và hỏi: “Cô ơi mình đi đâu vậy ạ?”. Cô chỉ nói: “Lát con sẽ biết!”. Ra chợ, cô mua cho con mấy món ăn ngon, rồi dẫn con đến tiệm cặp sách. Cô bảo cặp con cũ quá, rách nhiều chỗ rồi, nên cô thưởng cho con 1 chiếc cặp mới, con thích cái nào cô sẽ mua tặng con cái đó. Con vừa bất ngờ vừa vui sướng, ôm chiếc cặp mới còn thơm mùi da trên tay mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Món quà nhỏ nhưng con nhớ mãi, chiếc cặp sách đã xuất hiện rất nhiều trong các bài văn, bài thơ sau này của con khi học lên những lớp cao. Bữa đó cô còn mua cặp cho 1 bạn nam trong lớp – một bạn rất khó chịu, quậy phá, nhưng gia cảnh rất khó khăn, rồi cô chở con đến nhà để tặng quà cho bạn. Cô của con luôn như vậy, là người lái đò tận tụy luôn dùng tình thương yêu bao la như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim biết bao thế hệ.
Hôm nay, con đã có những thành công nhất định trong sự nghiệp của mình, nhưng mỗi lần nhìn lại quá khứ đã qua, con mãi không quên được những bài học đầu tiên, những tình cảm chân thành ấm áp mà tuổi thơ của con đã có được, nhờ cô… Con xin kính tặng cô bài thơ do con sáng tác bằng cả tấm lòng mình:
“Tuổi thơ con thật tuyệt vời
Nụ cười hạnh phúc rạng ngời yêu thương
Ơn cô dẫn lối soi đường,
Dạy con từng chữ, tỏ tường đúng sai
Dạy con bao tháng ngày dài,
Viết văn, luyện chữ, giải bài toán hay
Động viên, khuyến khích ngày ngày,
Tấm lòng chan chứa tràn đầy thương yêu,
Dạy con học biết bao điều,
Cô là người mẹ dịu hiền kính thương…”
♥️ Người gửi: Lê Hùng Phương
♥️ Người nhận: Lê Văn Khá
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Nắng chiều hiu hắt bên rèm cửa
Gió buồn nhè nhẹ thổi qua song
Cay cay khóe mắt nhòe rơi lệ
Thoáng chốc mười năm con chẳng về.”
Chiều nay mẹ gọi điện thoại cho tôi báo tin ba bị bệnh, cả tháng nay cổ đau không ăn được gì, bình thường ba đã ốm nay sụt cân thêm chỉ còn 45kg. Tôi chỉ nói với mẹ “Dạ con biết rồi” và như bao cuộc điện thoại từ mười năm nay tôi vẫn lấy lí do “con đang làm việc có gì con gọi lại sau” để dừng cuộc nói chuyện. Không gì là tự nhiên khi tôi cư xử như vậy mọi thứ đều có lí do của nó.
Mười năm trước, khi tôi mới ra trường công việc chưa có phải làm những nghề khác không ổn định, lương không đủ để trụ lại ở cái đất Sài Gòn hoa lệ này. Tôi có nhờ ba mẹ hỗ trợ một chút để tôi tiếp tục trụ lại tìm công việc ổn định.Tôi nhớ lần đó mình đã chạy xe máy một mình xuống tận Tiền Giang để nhờ ba mẹ giúp đỡ tôi thêm một tháng để chờ công việc. Tôi nhớ ba tôi, người đàn ông mà tôi luôn yêu thương và kính trọng đã đưa tôi 200.000đ chỉ đủ sống trong một tuần và nói từ nay về sau đừng bao giờ tìm ba nữa, tôi tốt nghiệp là ba tôi sẽ không cho thêm bất cứ đồng nào. Thực sự lúc ấy một phần ba tôi không thích vợ tôi bây giờ nên đã khuyên tôi chia tay và về quê sống rồi sẽ nhờ người quen chạy vạy cho tôi một công việc ở xã. Dĩ nhiên một đứa con trai còn trẻ như tôi phải luôn tin vào bản thân và lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận điều đó, tôi được dạy dỗ phải đi bằng chính đôi chân của mình sao nay người đã dạy tôi lại nói những lời như vậy, lúc đó tôi với lòng tự trọng khá lớn đã tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt để chứng minh cho ba thấy tôi không vô dụng như ba nghĩ, và trên hết tôi không muốn từ bỏ người con gái mình yêu chỉ vì sự ngăn cách ấy. Đã có rất nhiều cuộc cãi vã xảy ra thời gian đó, đỉnh điểm là ba tôi đã thốt lên những lời mà có lẽ không nên nói ra “Tao không muốn thấy mày một lần nào nữa, mày có giỏi thì tự mà đi kiếm ăn đừng đòi hỏi gì ở tao với mẹ mày vì tao đã nuôi mày lớn cho mày ăn học. Tao đã hết trách nhiệm,con người ta vừa học vừa làm giúp đỡ cha mẹ còn mày chỉ là thằng bất tài, tao không muốn mày về nhà tao nữa...”. Tôi sững sờ khi nghe câu nói đó, tim tôi như thắt lại và không thể nói thêm được một lời nào. Tôi lặng lẽ khoác chiếc bao lô cũ trên vai chạy lên thành phố ngay trong đêm ấy lòng tôi tự nhủ không bao giờ tôi về lại đó một lần nào nữa. Quãng đường quen thuộc hôm ấy bỗng thành xa diệu vợ, tôi thấy lòng trống rỗng, thất vọng với chính mình và đau đớn với những lời cay đắng của người thân, tôi tự nhủ mình sẽ không về đây nữa. Chữ hiếu chưa tròn tôi cất sâu vào tim, không phải tôi không thương hai đấng sinh thành nhưng lời nói của ba cứ cứa vào tim tôi đau đớn...
Thoáng cái đã mười năm tôi không về căn nhà mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Đôi khi mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi chuyện nhưng tôi không chia sẻ bất cứ thứ gì về cuộc sống của tôi ở Sài Gòn. Tôi giấu luôn địa chỉ tôi đang ở, địa chỉ công ty cũng như công việc tôi đang làm. Thỉnh thoảng vợ vẫn thay tôi gửi quà về nhà cho ba mẹ, mẹ vẫn giữ mối liên hệ với vợ con của tôi nhưng giữa tôi và gia đình như có một bức tường lớn ngắn cách không thể nào buông bỏ những chấp niệm trong lòng. Giờ đây tôi đã có cho mình một công việc quản lí ở công ty, một mái ấm nhỏ cho bản thân nhưng chưa bao giờ tôi chia sẻ điều đó với ba tôi một lần nào. Với tôi, ngày đó là ngày chấm hết cuộc đời mình, có lẽ tôi đã chết đói hay nghĩ quẩn mà tự tử chẳng hạn nếu tôi không mạnh mẽ có lẽ tôi sẽ làm vậy. Tôi nghĩ mình đã lăn lộn suốt hơn mười năm với bao nhiêu cay đắng tủi hờn, tôi đã phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác để phấn đấu vì cuộc sống tốt hơn, để trả hết những khoản nợ vay đóng học phí thời sinh viên, chi trả cho đám cưới và nuôi con khôn lớn từng ngày. Có lẽ khi bắt đầu làm cha tôi bắt đầu nghĩ nhiều về ba mẹ, tôi biết ba tôi rất thương con nhưng từ nhỏ ông luôn nóng tính và cộc cằn thường không vừa ý sẽ dùng roi vọt để dạy dỗ nên từ bé lúc nào tôi cũng sợ hãi mỗi khi thấy dáng ba khật khưỡng trong cơn say về nhà. Những lúc tỉnh táo ba rất ít nói chỉ lầm lũi làm việc, công việc thợ xây vất vả nhiều nguy hiểm đôi lúc ba mệt mỏi và không kìm chế được bản thân mình. Chứ những lúc tôi bệnh ba thường chạy đôn chạy đáo chở tôi đi nhà thương, đợt tôi gãy chân ngày nào ba cũng cõng tôi đến trường, con đường đến lớp thường ướt sũng và nhiều sình lầy, đôi chân ba bám chặt vào đó sợ tôi té đến trường ba để tôi ngồi xuống bàn rồi mới về, nhìn dáng ba gầy ốm đôi chân lem luốc tôi đã rưng rưng xúc động biết bao...
Cả tuần nay tôi thấy khó chịu trong lòng quá, tôi đang cố kìm nén cảm xúc để tiếp tục sống như mười năm qua nhưng sao lòng tôi cứ gợn lên những lo lắng nỗi buồn man mác. Con tim tôi mách rằng tôi phải về thăm ông ấy nhưng lí trí không cho phép tôi làm điều đó. Tôi chưa từng nghĩ về điều này tôi không biết mình phải xử lí như thế nào. Tôi nghĩ giờ đây điều tôi cần làm là mua sữa và những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người bệnh gửi cho ba mà không dám đề tên người gửi, vợ thấy tôi cứ thở ngắn than dài nên hiểu lòng tôi đang có tâm sự. Cô ấy bảo đời người vô thường anh đừng giận ba nữa, vì biết đâu trong khoảng thời dài ấy ba cũng đôi lần hối hận vì lời nói ngày xưa thì sao, ba với anh đều cố chấp như nhau không ai chịu nhún nhường chứ tình thân là sợi dây bền chặt cả kiếp này cũng chẳng thể quên nhau. Lời nói của vợ như cơn mưa tắm mát tâm hồn đang khô hạn từ lâu, nó như đánh thức những hạt mầm yêu thương nảy nở, con người ta chỉ có một đời để sống đâu ai sống mà không có lỗi lầm, thứ tha cho nhau cũng là cách để bản thân mình được thanh thản, sống mười năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn, lòng như vầng trăng khuyết cứ thấy mình chông chênh, có mái ấm xưa đã lâu lắm chưa về, lòng vẫn mãi chùng chằng không biết làm sao để nối lại sợi dây yêu thương ấy bây giờ. Ngoài kia tết đã ở rất gần tôi biết mình không níu nổi thời gian liệu ba còn chờ tôi được bao lâu nữa, nhờ Star Kombucha nối lại dùm tôi có được không?
♥️ Người gửi: Trần Thị Thuỷ
♥️ Người nhận: Tô Vi An
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi bạn-người đặc biệt một thời!
Ngày ấy khi chúng ta gặp nhau, mình học lớp 10 còn bạn học lớp 8, bạn nhỏ hơn mình 2 tuổi. Ngày ấy trò chơi kỉ niệm của chúng mình là chơi banh né, bạn còn nhớ không?
Bạn và vài người trong xóm tụi mình đã cùng chơi chung trò đó. Lần gặp đầu tiên ấy, thần ái tình đã bắn mũi tên thành công vào tụi mình, một tình cảm trong sáng đã đến. Bạn xin mình nick yahoo và số điện thoại của gia đình mình để tiện liên lạc sau khi bạn về Kontum. Mình còn nhớ nick của bạn nghe rất thú vị, đó là nick yahoo tên “anhhungdoduong...”
Rồi bạn đã vẫn giữ liên lạc sau khi bạn về lại trên nhà bạn dù chỉ một thời gian. Sau đó vì chúng ta còn tuổi ăn học nên không liên lạc mấy nữa. Thời ấy chúng ta cũng không có điện thoại thông minh và máy tính để tiện kết nối như thời bây giờ...
Rồi thời gian qua đi, thỉnh thoảng Tết đến, bạn xuống thăm họ hàng nhà bạn - nơi bạn đã gặp mình, thì chúng mình có gặp lại. Có một năm, hội ngộ nhau dịp Tết, bạn đi cùng gia đình bạn và tụi mình đi cùng họ hàng nhà bạn đến thăm dì bạn xong thì cùng đi uống cà phê ở quán Sơn Thuỷ ở xóm mình.
Lúc rời quán, mình và bạn cùng nhau đi dạo bộ riêng, trời hơi se lạnh, bạn đã có một hành động “anh hùng” khi đó - bạn lấy áo khoác ngoài khoác lên cho mình, mình đoán là kỉ niệm này bạn vẫn sẽ nhớ vì mình vẫn còn nhớ mà ;)
Chúng mình có thiện cảm cho nhau từ lâu nhưng thậm chí đến bây giờ chưa từng được nắm tay nhau, bạn nhỉ? u cũng là duyên phận, phải không?
Ngày chúng mình đi học đại học tại thành phố Hồ Chí Minh, bạn cũng có mấy lần liên lạc với mình, nhưng lúc ấy mình có quen một người rồi và anh ấy đang định cư ở xa bên Mỹ nên mình không tạo cơ hội cho mối quan hệ của mình và bạn.
Rồi như thể ông trời sắp đặt, lẽ ra chúng ta vẫn có cơ hội thuộc về nhau, bên nhau khi vào năm 2014, bạn đi cùng một người bạn xuống thăm gia đình dì bạn và thăm mình, năm ấy chúng ta đều đã chia tay mối tình riêng. Gặp lại nhau khi đó, một người họ hàng của bạn đã trêu bạn có ưng mình thì gọi bố mẹ mình là bố mẹ đi vì mọi người biết bạn có tình cảm với mình...Và khi gặp lại, tim mình và bạn một lần nữa chung nhịp đập. Lúc bạn về bạn lên tạm biệt mình mà mình cảm thấy không muốn xa bạn, mình thực muốn được ôm bạn khi ấy! Nhưng chúng ta vẫn chưa có những khoảnh khắc đó...
Bạn về gặp gia đình bạn và muốn nhà bạn xuống xin hỏi cưới mình nhưng có thể nói là chữ duyên rồi bạn nhỉ? Ngày ấy mẹ mình không cho mình đi lên nhà bạn và mình không chịu năn nỉ xin đi... Mình nghe đâu vì lâu chưa gặp lại mình nên gia đình bạn không thể đi từ Kontum xuống xin hỏi cưới...
Rồi khi xa nhau, bạn và mình hay liên lạc qua điện thoại, mỗi lần nói chuyện với bạn, mình thấy rất ấm áp, bạn nói mình sao thở dữ vậy vì lúc ấy mình nhớ bạn. Chỉ có bạn và người yêu xa một thời của mình đã nghe được tiếng thở ấy chăng? Phải chăng vì đó là tiếng yêu đặc biệt nên chỉ có hai người nghe được và nói mình mình mới biết hoá ra mình thở bạn nghe mạnh như thế!!!
Rồi khi mình ra lại thành phố Hồ Chí Minh, chúng mình vẫn giữ liên lạc, có lần bạn xuống thăm mình tại thành phố, hôm đó mình vẫn đi làm. Mình đã chỉ gặp bạn được vào tối hôm ấy. Bạn dẫn mình đi ăn ốc với cậu bạn của bạn. Sau đó mình nói bạn chở mình về vì hôm sau mình đi làm.
Tiếc là,Chúng ta chưa được nhìn hay nói chuyện với nhau nhiều, bạn nhỉ?
Rồi mình đã vô tình làm bạn xa mình khi mà lúc ấy mình tiễn người yêu cũ đi qua Mỹ. Họ nói mình quay lại với họ vì họ cảm động tình cảm mình dành cho họ sau thời gian chia tay mà vẫn thủy chung thì mình đã dại khờ quay lại mà không suy nghĩ kĩ về quyết định của mình.
Từ đó, bạn và mình ít liên lạc và xa nhau về khoảng cách tâm hồn dần dần...
Bạn quay trở lại với người yêu cũ của bạn một thời gian rồi cũng chia tay và mình thì cũng bị đá sau nửa năm lại yêu xa với người yêu cũ... Lúc này mình có liên lạc với bạn nhưng bạn giận mình và không liên lạc gì...
Rồi cuối năm 2015, bạn lập gia đình. Giữa năm 2016 mình cũng theo bước bạn. Mình có trêu bạn lúc mời bạn rằng xuống ôm tạm biệt cô dâu tương lai vì bạn biết đấy, thực sự chúng ta chưa từng có một cái ôm hay nắm tay...
Tết sắp đến, mình chợt nhớ vài kỉ niệm xưa cũ ấy... Chúc bạn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của bạn - bên người vợ trẻ xinh đẹp và cậu con trai dễ thương của bạn nhé! Những kỉ niệm một thời vẫn sẽ mãi là điều đáng nhớ trong tim chúng ta và nếu có ngày gặp lại hàn huyên, kể lại một thời thì chúng ta có cái mà nói, phải không bạn nhỉ!
Một thời đã yêu mà không nói và chưa bao giờ chúng ta nói một tiếng yêu cho nhau hay nói một chữ nhớ nhau... Nhưng bạn biết không, tôi sẽ luôn nhớ về bạn-người đặc biệt của tôi, anh hùng đo đường “anhhungdoduong” một thời!
♥️ Người gửi: Trần Thị Mỹ Tuyết
♥️ Người nhận: Lê Quốc Thanh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Khi có tuổi người ta thường hay hoài niệm và hối tiếc khi nhớ về những ngày đã cũ, tôi biết mình không thể thay đổi được quá khứ, về những day dứt khi mình đã cư xử tệ với ai đó. Và tôi vẫn luôn hối hận vì đã góp phần vào cuộc chia cắt của tình thân, tôi thực sự hối hận rất nhiều.
Tôi đã từng nghĩ mình là người đến sau, vốn dĩ bản thân mang nhiều thiệt thòi, bởi chồng tôi là người qua một đời vợ và có một đứa con trai riêng. Đó là mảnh ghép riêng quá khứ của chồng mà tôi nghĩ bản thân mình không muốn chạm vào, vì trái tim đàn bà dẫu cứng rắn đến đâu nhắc đến điều đó chắc hẳn đều đau lòng.
Chồng tôi làm tự do, rày đây mai đó, tiền làm được phần lớn đưa tôi để lo việc gia đình, lo cha mẹ già đau ốm và con trai nhỏ của chúng tôi. Cuộc sống lẽ ra cứ bình yên như thế, anh ấy chưa bao giờ nhắc gì về vợ cũ và đứa con riêng ấy cho đến một ngày giáp tết năm Kỷ Mão, khi tôi đang sên mứt dưới nhà, tôi nghe tiếng ai đó kêu khe khẽ trước cửa. Trước mặt tôi là một chàng trai trẻ chừng 16 17 tuổi mặt trông khá quen, cậu nhóc ngập ngừng chào tôi, gương mặt gầy xương xương và dáng người khá thấp bé, mang đôi dép da cũ mòn và trên vai khoác một chiếc ba lô vải con con...
Cậu nhóc hỏi về chồng tôi, một chút vỡ lẽ tôi mới biết đây chính là đứa con trai riêng thất lạc của chồng tôi. Lúc đó tôi khá ngỡ ngàng và có chút lo lắng tôi không biết cậu ấy đến đây với mục đích gì, nhưng cũng ngại không dám hỏi thẳng thừng mà bảo cậu vào nhà ngồi đợi.
Thì ra sau khi cha mẹ ly hôn được ít lâu thì mẹ cậu qua đời vì bệnh, cậu ở với ông bà ngoại lay lắt cho đến giờ. Mất liên lạc với cha và cũng vì còn quá nhỏ nên không biết phải bấu víu vào đâu, sống bên ông bà già yếu với cuộc sống khá khốn cùng. Rồi cậu lớn thêm một chút, biết nhận thức được nỗi đau của cảnh mồ côi và khao khát tình thương của cha, nên hỏi han mọi manh mối rồi quyết chí đi tìm. Khoảng cách chẳng xa nhưng vì ngày xưa cha mẹ giận nhau rất dữ, nên mọi thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, để tìm được cũng nhờ người bạn của mẹ ngày trước cho biết quê nội và tấm ảnh có mặt cha nên tìm được đến đây.
Cả buổi chiều hôm ấy tôi ngồi lặng lẽ nghe cậu kể chuyện, nhìn kỹ mới thấy đúng là gương mặt ấy rất giống với chồng tôi, đôi mắt sáng nhưng rất buồn, hai bàn tay đan vào nhau có chút ngượng ngùng, ngồi trước mặt người mẹ kế là tôi, cậu ấy có vẻ rất căng thẳng...
Tôi bảo cậu ở lại ăn cơm, đợi đến tối chồng về thì sẽ nói cụ thể hơn, thực chất trong lòng tôi lúc đó còn căng thẳng hơn cậu nhóc rất nhiều.
Chồng tôi về, nhìn thấy cậu có vẻ nhận ra ngay, nhưng không quá vồ vập. Tôi để hai cha con ngồi tâm sự riêng, sau mời thêm bố mẹ chồng qua bàn việc. Cuối cùng mọi người quyết định để cậu ấy ở lại nhà tôi. Dự định sẽ cho cậu học nghề thợ mộc gần đó, đợi ra nghề tự lo được bản thân. Tôi không hài lòng lắm nhưng cũng không phản đối, vì dù sao đó vẫn là máu mủ của bên chồng, mình phản đối e không hay lắm, nhưng giữ cậu lại đây thì lòng tôi có chút gợn sóng, có những nỗi sợ mơ hồ vụn vặt rất đàn bà, mà tôi chỉ biết giấu vào lòng mà thôi.
Con trai tôi cũng còn nhỏ quen được cưng chiều, nên ban đầu nó khá phản ứng với người anh trai từ trên trời rớt xuống, nhưng dần dần nó không còn xa cách mà trở nên gần gũi hơn, bởi cậu nhóc kia nhìn chung khá hiền lành, nhút nhát và luôn co cụm không giao tiếp cởi mở cùng ai cả. Tôi cũng ít khi nói chuyện chỉ biết loáng thoáng cậu học hết lớp 5 thì nghỉ, vì ông bà nghèo quá không lo nổi, lang thang theo bà ngoại đi bán siro đá bào ở trường học từ lúc còn bé xíu.
Bàn tay cậu to bè vì quay máy bào đá suốt nên giờ học nghề mộc có chút cứng nhắc, được cái chăm chỉ ngày nào về cũng mang theo thúng dăm bào để tôi dùng cho bếp trấu nấu nướng, vừa học vừa làm nên được nuôi cơm một bữa chỉ ăn ở nhà bữa tối.
Một thời gian chừng 8 tháng thì cậu bắt đầu làm được việc đóng tủ ghép bàn rất giỏi, có bữa đi ngang tôi thấy cậu ngồi đục đục chạm khắc rất chăm chú. Tấm lưng gầy trong chiếc áo thun cũ mèm ướt đẫm mồ hôi, nhìn từ phía sau có chút thương cảm, vì dù gần tuổi nhau nhưng con tôi ít ra còn được đến trường, ngoài giờ học còn đi đá banh thả diều với đám trẻ, nhà không khá giả nhưng cơm nước đủ đầy và áo quần lành lặn. Còn cậu lớn lên trong cảnh mất mẹ từ bé đã là một thiệt thòi vất vơ vất vưởng ngoài đường, kiếm từng miếng ăn cực nhọc đến khi tìm được cha thì ông thừa nhận nhưng cũng dửng dưng, chỉ có ông bà nội còn có chút quan tâm. Tôi thì thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, không gần gũi mà có chút xa cách. Sống chung nhà nhưng hiếm khi tôi trò chuyện hỏi han. Tôi thừa nhận mình có phần ích kỷ đôi khi nghĩ bâng quơ, sợ tình cảm con trai bị vơi bớt.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nói gần nói xa với chồng về việc sợ sau này nặng gánh, nhưng anh khẳng định với tôi, anh chỉ giúp nó có nghề ổn định, rồi cho nó ra ngoài sống, chứ mọi yêu thương anh đều dành cho con trai chung. Nghe anh nói vậy thì tôi như trút được gánh nặng tinh thần và dằn lòng đợi thêm một thời gian nữa.
Khoảng hơn năm thì cậu ấy được lên thợ chính thức và được trả công. Tôi không biết bao nhiêu, cũng chẳng bao giờ hỏi. Cậu dè dặt gửi tôi 100.000 đồng tiền ăn mỗi tháng. Thực ra khi ấy đó cũng là số tiền khá lớn, vì mỗi ngày tôi đi chợ chưa tới 10.000 đồng đã đủ bữa ăn cho cả nhà, nhưng tôi vẫn bực tức. Tôi nghĩ nuôi cậu bao lâu nay, lẽ ra nên gửi nhiều hơn mới đúng, dấm dứt trong lòng nhưng tôi lại chẳng nói ra sợ mang tiếng mẹ ghẻ hạnh họe con chồng. Sống trong nhà nhưng cậu như chiếc bóng lặng lẽ, ngoài nói chuyện với đứa em cùng cha khác mẹ thì hầu như chẳng nói gì với ai. Chồng tôi khá vô tâm, đi làm về chỉ hỏi han đứa em mà không để ý thằng anh ngồi lẻ loi trên chiếc đi-văng, đôi mắt có chút buồn và hiếm khi nở nụ cười.
Thằng nhóc ấy cũng thuộc dạng có hoa tay, lâu lâu có đem về chiếc ghế, chiếc bàn tự đóng từ mảnh gỗ thừa xin chủ, nhìn khá đẹp và chắc chắn, cho em trai ngồi học thoải mái. Nó không nói gì với tôi, nhưng cũng khá tinh tế khi đem về chiếc tủ gỗ chạm trổ họa tiết có gắn gương soi. Bảo tặng tôi treo áo dài cho gián khỏi cắn. Lúc về nhà, nhìn thấy tôi cũng khá bất ngờ với đứa chỉ mới mấy mười tuổi đã làm ra tiền, biết quan tâm đến mọi người bằng những hành động khá ấm áp, nhưng tôi vẫn không thể bỏ xuống hòn đá nặng trong tim mình, tôi biết mình cố chấp một cách vô lý.
Có một hôm, tôi thấy cậu ngồi một mình sau nhà lúc đêm tối, bóng dáng lặng lẽ nhìn khá tâm trạng. Hôm ấy trăng mười sáu sáng, dường như cậu đang thổi sáo, tiếng sáo réo rắt khi buông khi bắt như suối ngàn tuôn chảy, như nói lên tiếng lòng giấu kín. Nó làm tôi chợt nhớ đến bài thơ Đường được nghe từ ngày còn nhỏ:
"Một mình trong khóm trúc,
Gảy đàn rồi hát chơi,
Rừng sâu kẻ không biết,
Trăng sáng chiếu lên người..."
Cậu ngồi đó khá lâu đến khi tôi thấy trăng dường như hòa lẫn vào nỗi buồn tận sâu của cậu, như một bức tranh ảo ảnh tràn ngập sự não nề.
Sau này tôi mới biết hôm ấy là ngày giỗ của mẹ, cậu tự mua ít trái cây rồi cúng trong lặng lẽ, người chồng của tôi từ lâu đã không còn quan tâm đến người vợ cũ đã mất, vô tình nên cũng chẳng bao giờ đả động đến việc cúng giỗ. Tôi không biết hương hồn bà ấy có lạnh lẽo lắm không, nhưng nhìn cậu con trai của họ bây giờ, là một người mẹ lòng tôi có chút xót xa...
Vài tháng sau cậu xin phép mọi người về lại bên ông bà ngoại, cũng chẳng hẹn ngày quay trở lại. Trước khi đi còn cảm ơn tôi vì đã cưu mang suốt thời gian qua, cậu xin lỗi vì đã đem đến sự bất tiện và khó xử cho tất cả mọi người. Cảm ơn đã cho cậu được học nghề đến nơi đến chốn. Cậu biết ơn vì lúc đói khát bơ vơ đã không bị xua đuổi... Tôi nghe khá nhói lòng, dù gì cậu ấy còn khá trẻ, lẽ ra được cha dạy dỗ cận kề thì lại sống trong cảnh cô đơn, luôn thấy mình là người thừa thãi.
Nhiều năm sau, cậu chưa từng quay trở lại, biến mất như bọt biển tan vào đại dương, không để lại chút dấu vết gì. Ông bà nội đến lúc mất vẫn quay quắt nỗi ân hận với đứa cháu côi cút lạc loài, còn chồng tôi khi có tuổi đã bắt đầu hối hận day dứt vì đã đối xử tệ với núm ruột của mình. Còn tôi cứ nghĩ giá như mình rộng lòng hơn một chút, đón nhận và coi cậu như một người thân thì có lẽ cậu đã không rời đi như thế, để con trai tôi có người anh dẫn dắt và yêu thương nó sau này, nhưng tất cả chỉ còn lại giá như.
Mấy năm gần đây khi chồng tôi bắt đầu thường xuyên đau ốm bắt đầu cho người dò la tin tức về cậu, tìm về quê cũ nghe được tin cậu đã lập gia đình vui vầy bên vợ con, cũng đang làm cho xưởng nội thất nghe tin lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã từng day dứt biết bao nhiêu giờ đây nghe tin ấy cảm thấy thật mừng ít nhất cậu đã tìm thấy hạnh phúc cho mình bù đắp lại cuộc đời trống vắng đơn côi. Tôi muốn nói với cậu lời xin lỗi tận đáy lòng, hy vọng trong tương lai cậu sẽ mở lòng đón nhận con trai tôi để nó được gọi thêm lần nữa hai tiếng “anh hai”.
♥️ Người gửi: Nguyễn Hải Yến
♥️ Người nhận: Lê Thanh Triều
♥️ Câu chuyện tham dự:
Sài Gòn, ngày 14 tháng 12 năm 2020.
Gửi cậu, Thanh Triều,
Lâu thật lâu rồi, tớ và mẹ tớ nhớ cậu. Lần gần đây nhất tớ gặp cậu là một ngày đầu hạ của hơn tám năm trước. Cậu đã không cho tớ biết rằng cậu sẽ không còn học cùng tớ nữa, ở mảnh đất thân thương này cũng không còn cái gọi là “nhà” của cậu nữa. Cậu thoắt biến mất sau làn nắng hạ tàn phai, lớp năm của tớ bắt đầu với sự lạ lẫm và thiếu vắng cậu, chàng trai thật thà dễ thương từng cùng tớ học chung dưới một mái trường bốn năm.
Vậy mà đi đến một nơi xa thật xa mà không một lời tạm biệt.
Tớ vẫn nghĩ cậu rồi sẽ quay lại, và cậu quay lại thật. Đó là mùa hạ cuối cấp một. Tớ bắt đầu học thêm. Cậu gặp mẹ tớ ở chợ gần trường, cậu hỏi mẹ tớ về tớ, mẹ tớ bảo tớ đang ở trường. Cậu vào trường tìm tớ, nhưng tớ không gặp được cậu. Đến khi mẹ đón tớ về nhà, tớ mới biết cậu đã đến. Nhưng trớ trêu làm sao khi mà tớ và cậu lại không gặp được nhau.
Tớ càng tin rằng rồi sẽ có ngày tớ với cậu được gặp nhau.
Hè lớp sáu, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp bảy, tớ lên trường cấp một đợi cậu, Nhưng cậu không về.
Hè lớp tám, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp chín, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười một, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười hai, tớ không lên trường cấp một đợi cậu được. Và cậu vẫn không về.
Tớ không thể nhớ được lớp hai và lớp ba đã trải qua thế nào, cũng không nhớ được hai năm đó cậu đã ngồi ở đâu, không có chút kí ức nào lưu lại giữa tớ và cậu. Nhưng năm lớp một và lớp bốn thì khác.
Năm tớ và cậu cùng học lớp một, cậu là một cậu bé mũm mĩm với làn da hơi ngăm, và lúc nào cũng cười suốt. Cậu có hàng chân mày rậm và đen sẫm, quả tóc đầu đinh càng khiến cậu trông tròn trịa hơn. Mẹ tớ dạy lớp tụi mình. Nhớ nhất vẫn là Thanh Triều thật thà và dễ thương vô cùng trong tiết tự nhiên và xã hội. Hôm đó mẹ tớ có dặn vui là nhà bạn nào có gà con thì mang lên lớp cho các bạn xem với, hôm sau thấy cậu lấp ló trước cửa lớp với cái lồng chim con con được che bằng một mảnh vải màu xám sọc. Cậu xách vào lớp trước sự tò mò của các bạn. Và cứ giữ khư khư sự tò mò của mọi người cho đến khi vào tiết tự nhiên và xã hội. Cậu mang lồng chim lên đưa cho cô giáo (là mẹ của tớ). Trong đó là một chú gà con. Cô khẽ bế nó lên đưa trước cả lớp trước sự thích thú của mọi người và sự ngại ngùng của cậu. Cô giáo thực sự ngạc nhiên vì cậu trò nhỏ này. Tớ vẫn nhớ đến giờ múa hát sân trường, cả lớp trống tải chỉ có hai đứa – tớ đang sốt nên không ra tập được, còn cậu ở lại vì chú gà con. Nó không thấy cậu là kêu inh ỏi lên. Hình như đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của tớ với cậu, chỉ nhớ rằng rất vui, và cậu cười suốt.
Sau tiết học vui vẻ đó là những ngày học tự nhiên và xã hội vui vẻ hơn bao giờ hết. Cậu mang cả mèo con, rau cải, củ, quả, những thứ mà sách giáo khoa của tụi mình có. Mẹ tớ có lần gặp phụ huynh và nhắn rằng không cần phải mang đồ lên học đâu, nhưng mẹ cậu cười nói là mang được thì mang lên cho tụi nhỏ cùng chơi cùng học, có sao đâu, mà nhà cũng có những thứ đó, chắc gì tất cả tụi nhỏ đều được thấy, sờ?
Nhà cậu năm đó còn trồng cả bưởi da xanh cơ. Những ngày có thu, tết, hay cả ngày nhà giáo Việt Nam, khi tan học đều thấy mẹ cậu cầm một cặp bưởi đợi mẹ tớ. Hình ảnh quen thuộc đó xuyên suốt trong bốn năm học cấp một đều đặn in vào hồi ức của tớ.
Năm tớ và cậu học chung lớp bốn, nhà cậu có thêm món mới: mơ ngâm đường. Hôm đó cậu hỏi tớ muốn ăn không, tớ nói tớ không biết món đó là gì cả, cậu chỉ cười. Ngày hôm sau cậu mang cho tớ một chai đựng đầy quả. Nhưng không may là bạn xung quanh thấy được nên “tấn công” hết sạch, còn tớ thì ngơ ngác chưa kịp thử miếng nào. Thế là hôm sau nữa, cậu lại mang theo một chai đựng đầy quả…
Cậu còn mang dâu da lên lớp và chia với tớ. Giờ nghĩ lại mới thấy ngày trước cậu thiên vị tớ hơn hẳn những bạn học khác. Mà tớ lúc đó thì chơi thân với tất cả mọi người…
Những tháng ngày đẹp đẽ đó xa thật xa rồi. Tớ và cậu cũng lâu thật lâu rồi không gặp nhau. Những tin tức về cậu mong manh không tín hiệu. Tớ không biết cậu đã đi đâu, mẹ tớ cũng không biết…
Rồi một lần ai đó nói với tớ là bố cậu mất rồi, cậu và mẹ đang sống ở Lâm Đồng. Người đó còn nói là bố cậu mất thì đỡ làm khổ hai mẹ con. Bố cậu là sâu rượu, khi không còn tỉnh táo thì đánh đập mẹ cậu, có phải không? Tớ thậm chí còn không biết những điều này có đáng tin hay không. Tớ chưa từng thấy bố cậu lên trường, có phải chăng là thật…? Tin tức phong phanh như cơn gió tình cờ lướt ngang qua, không ai chứng thực, cũng không biết ai thấy nó. Nhưng dù sao tớ vẫn mong cậu và mẹ cậu vẫn thật mạnh khoẻ, vẫn vui vẻ như ngày nào, và cậu vẫn được đi học, thành công, hiếu thảo.
Lê Thanh Triều, tớ nhớ như in họ và tên của cậu, nhớ cả khuôn mặt vui vẻ của cậu, nhớ những khoảnh khắc cậu và mẹ đứng cùng nhau, chờ mẹ tớ. Tớ nhớ cả sinh nhật cậu gồm 4 và 5. Nhớ những quả dâu da xanh xanh chua ngọt, nhớ mùi mơ ngâm thơm thơm len qua vỏ nắp…
Ước gì tớ và mẹ được gặp lại cậu và mẹ cậu nhỉ. Tớ và mẹ nhớ cậu nhiều lắm đấy, không biết cậu và mẹ cậu thì sao…
Triều nè, dù sao thì cũng phải sống thật tốt nha. Thật tốt như hồi tớ và cậu còn gặp nhau. Cậu là một người vui vẻ và vô cùng thật thà, còn hiếu thảo hơn ai hết. Tớ chỉ mong ngày gặp lại, cậu vẫn là cậu của ngày trước, không xa lạ và thật ấm áp.
Tớ chúc cậu và mẹ cậu ở nơi xa luôn vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc hai mẹ con cậu vạn sự bình an!
Tớ và mẹ tớ nhớ cậu và mẹ cậu nhiều lắm…
Bạn của cậu,
Nguyễn Hải Yến.
♥️ Người gửi: Hồ Minh Anh
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Ngọc Hồng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Cuộc sống này mình thật may mắn khi có được một người bạn thân gắn bó với nhau từ thuở còn cởi truồng tắm mưa đến bây giờ. Tính cách hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau, 1 đứa thì chành chọe, ngang bướng, còn 1 đứa thì hiền thục, dịu dàng, có lẽ vì thế mà 2 đứa hợp nhau từ cái nhỏ nhất cho tới suy nghĩ. Thời đi học cũng xảy ra không biết bao nhiêu lần cãi vã nhau, hờn giận vô cớ, rồi làm hòa ... nhưng cuối cùng vẫn không thể tách nhau được. Lên đại học, 2 đứa ở 2 thành phố xa nhau nhưng hễ có thời gian là cũng ghé thăm nhau, mà tụi bạn cứ trêu hay là tụi mày có vấn đề về giới tính, nhưng tới khi 2 đứa đều dẫn người yêu ra mắt rồi cưới thì mới xóa hết mối nghi ngờ của lũ bạn. Thế mà cũng thấm thoắt 15 năm thân thiết cùng nhau, mỗi đứa đều có gia đình, có cuộc sống riêng nhưng sau bộn bề cuộc sống lại vẫn í ới gọi điện cho nhau tám hàng giờ không hết chuyện...
Bạn thân của tôi ơi, Tết cận kề rồi đó, cuộc sống này tôi cảm thấy thật may mắn khi có 1 người bạn thân như bà ý, nhiều khi nói ra sợ sến sẩm nên nhờ Star Kombucha bày tỏ nỗi lòng của tôi nhé, cảm ơn bà vì tất cả, vì đã là bạn thân của tui suốt chặng đường dài trước đây và cả sau này nữa nhé.
♥️ Người gửi: Huỳnh Thị Ngọc Anh
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Thu Phương
♥️ Câu chuyện tham dự:
Lá thư đầu tiên,
Happy Birthday Út của con 14.12.2020.
Út ơi, "chim sâu" chúc Út sinh nhật vui vẻ, trọn vẹn và sức khỏe nhé Út.
Lần đầu tiên con viết thư gửi đến Út bày tỏ tình cảm, cảm xúc qua những con chữ với Út nhỉ!!!
Hôm nay gia đình tụi con cùng nhau về thăm ngoại và mừng sinh nhật Út trước 14.12. Tâm trạng con hôm nay nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn lắm! Con ngại gặp lại mọi người vì có những dịp lễ Tết con bận không thể về thăm ông bà, mấy dì và trong đó có Mẹ. Tết 2019 vừa rồi con không về! Con ngại mọi người hỏi thăm về chuyện riêng của con. Từ khi Mẹ qua đời đã 20 năm, Út là người gần gũi, giúp đỡ, la mắng, dạy dỗ cho con nhiều hơn cả Ba. Lúc còn đi học, ở độ tuổi dậy thì năm ấy con lớp 7 khi đang ngồi ở lớp con bỡ ngỡ không biết phải làm cách nào giải quyết, con xin phép thầy cô cho về nhà; Út cũng là người con cần nhất để đón con về. Rồi những lần họp phụ huynh thời cấp 2 khi các bạn trong lớp bắt nạt con và chọc ghẹo con vì con mồ côi mất mẹ nên con chống trả, tự vệ và cùng nhau lên phòng Hiệu Trưởng, Út lên trường đón con và giải trình cam kết đón con về. Con nhớ những món ăn Út nấu, con nhớ kỷ niệm cứ mỗi lần vào bếp phụ giúp thì Út với dượng Út gọi con là "vợ thằng đậu"....mà con thì cứ muốn làm vì con muốn học cách nấu của Út và tập làm quen với bếp núc khi đó con đã cấp 3. Mọi năm giỗ Mẹ, thì Út cũng là người chuẩn bị nhiều hơn. Út muốn tự tay mua hoa, trái cây...chỉ có năm nay khác thôi!
Hôm nay thật là vui nè!!! Con cùng các chị em con hát tặng Út bài hát mừng sinh nhật, chụp hình kỷ niệm cùng Út....Có một điều con vẫn chưa làm được, con cảm thấy áy náy lắm vì con vẫn chưa thể mở lời xin lỗi Út những chuyện vừa qua. Con xin lỗi Út vì thời gian qua con đã tạo khoảng cách với mọi người, chuyện gì cũng không chia sẻ với ai, con cố gắng chịu đựng và vượt qua một mình. Con xin lỗi Út, con biết sai rồi! Vì những lời nói khi giận dỗi con buông ra vô tình làm tổn thương tới Út và mọi người. Lời nói và lỗi lầm của quá khứ không thể lấy lại được. Con ân hận lắm Út ơi! Đừng buồn giận con nữa, tha lỗi cho con nha!!! Con biết sai và biết đó là khuyết điểm lớn nhất của mình cần cố gắng cải thiện bản thân mỗi ngày.
Tết này con sẽ về, Út và mọi người giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé!
♥️ Người gửi: Lưu Thị Anh
♥️ Người nhận: Đinh Thị Hồng Tiến
♥️ Câu chuyện tham dự:
Ngọt Ngào và Nhân Hậu là hai từ Tôi muốn nói về Mẹ. Tôi lớn lên ở một miền quê của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tuổi thơ của tôi là những ngày học một buổi ở trường, một buổi cùng mẹ ra đồng chăn vịt, bắt cá, hái rau… Một tuổi thơ tuy có vất vả nhưng êm đềm và ngọt ngào bởi ngày nào tôi cũng được ăn những món ngon mẹ nấu.
Lớn lên, tôi đi học xa nhà, rồi đi làm cũng xa nhà, đến khi lập gia đình cũng xa nhà luôn. Tôi nhớ khoảng thời gian đầu, nhiều lần tôi nhớ nhà, nhớ mẹ đến quay quắt. Thèm ăn bát canh chua mẹ nấu chấm với muối ớt chanh thì ngon tuyệt, thèm nghe giọng mẹ cằn nhằn mỗi khi tôi có việc cố thức đến khuya. Tôi thương mẹ vất vả lam lũ cả một đời, chỉ biết đến ruộng lúa nương khoai. Nhưng những món ăn của mẹ nấu cho tôi thì lại ngon không ai sánh bằng. Tôi nhớ có lần mình đã hỏi là vì sao mẹ lại nấu ngon như vậy? Mẹ chỉ cười rồi bảo tôi: chỉ cần con nêm thêm chút gia vị của yêu thương vào trong từng món ăn, nhất định sẽ ngon! Vậy nên, dù có đi đâu xa, tôi vẫn cứ thèm món ăn mẹ nấu. Bận rộn con cái rồi công việc và bao nhiêu thứ linh tinh khác nên tôi ít khi về nhà mẹ dù trong lòng rất muốn. Có lẽ mẹ biết tôi buồn vì không được về, không được ăn món mẹ nấu nên thỉnh thoảng mẹ lại lên thăm. Và lần nào cũng vậy, mẹ mang theo bao nhiêu là thứ quà quê mà tôi rất thích dù miệng vẫn luôn nói với mẹ rằng “mẹ xách chi nhiều cho nặng vậy, trên này thứ gì cũng có mà!”. Thế là hai mẹ con lại tíu tít soạn ra mấy trái đậu bắp mẹ hái sau nhà, mấy quả cà chua đỏ mọng mẹ trồng, con cá lóc mẹ đặt lú dưới ao, mớ tép đất ba chài dưới sông khi con nước ròng sắp cạn… Mỗi thứ đều mang cả hồn quê và sự chăm chút từ đôi tay tảo tần của mẹ, của ba. Tôi vẫn hay tự hào bảo với chồng là: quà của ba mẹ bao giờ cũng tuyệt nhất, mua ở chợ không được đâu, toàn thực phẩm sạch, rau sạch không đấy chồng à! Chồng tôi cũng gật gù đồng tình. Những ngày mẹ lên thăm, bao giờ gia đình tôi cũng có những ngày thật vui.
Trong những ngày này, tôi rất thích vào bếp để nấu ăn cho cả nhà, nhất là muốn tự tay mình nấu cho mẹ những món mà tôi biết mẹ rất thích ăn. Mẹ đã nấu cho tôi ăn gần nửa đời người rồi. Lâu lắm, lâu lắm rồi… tôi mới có dịp nấu ăn cho mẹ. Chỉ mới nghĩ vậy thôi, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi của mình…
Tôi nhớ hoài những tháng ngày còn ở nhà cùng ba mẹ. Trưa đi học về, được hít hà mùi canh chua thơm lừng của mẹ. Gắp một miếng rau ăn, nghe mát đến tận ruột gan. Húp một muỗng nước canh, như xua đi hết cơn nắng hè oi ả. Chấm một chút cá lóc hay con tép đất với muối ớt chanh, vị ngọt của sông nước của làng quê thấm đẫm đọng trên đầu lưỡi. Cho đến bây giờ, cái vị ấy vẫn khiến tôi thổn thức hoài không nguôi.
"Mẹ, con luôn yêu và nhớ Mẹ"...
♥️ Người gửi: Vũ Thị Bích
♥️ Người nhận: Vũ Thị Hoa Nhài
♥️ Câu chuyện tham dự:
Người ta thường nói, sống ở trên đời không thể nào không có bạn bè. Tôi nghĩ đúng là như thế. Nếu như tôi không có bạn bè, có lẽ bản thân cũng chỉ là một hạt cát cô đơn giữa lòng sa mạc, sẽ cảm thấy cô đơn và nhỏ bé đến chừng nào. Tôi may mắn hơn khi không biến mình thành một hạt cát, vì tôi biết bên cạnh tôi lúc nào cũng có Nhài – cô bạn thân từ thuở còn thơ bé. Chơi với nhau đã lâu, kỉ niệm cũng đã nhiều nhưng có một kỉ niệm hồi lớp 5 làm tôi mãi không thể nào quên...
Nhài và tôi vốn gần nhà nhau, cho nên chúng tôi quấn quýt với nhau ngay những ngày đầu khi còn thơ bé. Chúng tôi chơi cùng nhau, học cùng nhau, đòi mẹ mua quần áo giống nhau. Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi là hai chị em sinh đôi nữa. Chơi với Nhài rất vui, bạn ấy hay nhường nhịn tôi, có gì cũng mang đến cho tôi. Tôi quý Nhài nên có gì hay ho đều giấu rồi mang đến nhà Nhài để hai đứa cùng thử.
Đi qua hết những ngày lớp mẫu giáo, rồi qua hết cả những năm tháng Tiểu học, tôi với Nhài gắn bó với nhau như hình với bóng. Thế mà rồi vào một ngày kia, tôi phát hiện ra mình bị mất cái bút máy màu đỏ - quà tặng của bố mẹ tôi trước lúc vào Nam công tác. Tôi lục lọi khắp mọi nơi cũng không thấy. Chẳng có lẽ... là Nhài. Hôm đó chỉ có Nhài vào nhà tôi chơi, không nghi ngờ gì nữa chỉ có Nhài lấy. Tôi chạy sang nhà Nhài và hỏi cho ra nhẽ. Nhài một mực phủ nhận nhưng tôi không tin. Tôi không tìm thấy cây bút, mà Nhài lại là người cuối cùng biết đến sự tồn tại của nó. Tôi đau lòng chứ, nhưng làm sao mà không giận cho được. Tôi nức nở chạy về nhà.
Ngày hôm sau, tôi không chờ Nhài cùng đi học nữa. Cả mấy ngày sau, vài tuần sau cũng vậy. Trên lớp, tôi tránh mặt Nhài. Nhiều ngày trôi qua, tôi mệt mỏi bước về nhà, tôi chợt thấy có cái gì đó sáng lóe lên trong tít cái gầm tủ quần áo bên cạnh. Tôi khều ra. Là cây bút màu đỏ! Đã vài tuần trôi qua rồi, cây bút vương đầy mạng nhện, thân đã hơi gỉ ra làm xước lớp sơn đỏ bao bên ngoài. Cây bút mà tôi đã đổ cho Nhài lấy cắp đây ư? Chỉ vì... chỉ vì sự trẻ con của tôi... Chỉ vì không tìm kĩ mà tôi đã hiểu lầm người bạn đã gắn bó với mình suốt mấy năm trời.
Tôi òa khóc nức nở. Không biết tôi khóc vì xúc động hay xấu hổ nữa. Chỉ biết rằng tôi khóc rất to, rất lâu sau mới nín được. Tôi cầm chiếc bút, đưa cho Nhài:
- Mình xin lỗi... Do mình, do mình đã đổ lỗi cho cậu... Mình có lỗi nhiều lắm.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thanh Bình
♥️ Người nhận: Ngô Thị Thịnh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Ngày buồn. Bầu trời đẹp và trong xanh vời vợi. Bầu trời đầy mộng mơ in sâu vết thương những nỗi đau khi ai đó vô tình nhắc đến. Có những bầu trời đã vang đọng vào trong tâm trí tôi, bầu trời ngày tôi đậu trường chuyên, trong sáng và hạnh phúc, một bầu trời đầy luyến tiếc khi tôi vô tình đánh rơi thứ gì đó giữa dòng đời đầy chông gai. Có lẽ cũng khá lâu rồi, tôi chưa ngắm bầu trời một cách lặng lẽ như hôm nay. Chẳng phải là ngày gì đặc biệt được đánh dấu trên tờ lịch hay trong cuốn sổ tay. Chỉ là một ngày để nhớ. Bởi vì có những thứ, không phải ta muốn quên là quên được...
Sài Gòn cuối thu, mưa ào ào. Sài Gòn xa lạ với tôi từ buổi đầu. Quá nhiều thứ phải lo, quá nhiều điều phải học hỏi.. Tôi chợt thấy nhớ mẹ vô cùng. Khi tôi ăn cơm, tôi cảm thấy có lỗi khi mẹ đang phải ăn mì tôm sống trên núi trong những hôm trưa nhổ rau má và chặt củi, rồi uống vội miếng nước lạnh đem theo. Mẹ không có giấc ngủ trưa như tôi, không có quần áo sạch trắng như tôi. Cả năm, mẹ chẳng may một bộ đồ, cả năm mẹ chẳng mua một cái gì cho riêng mình, mẹ đều sử dụng đồ chúng tôi bỏ ra, kể cả chiếc áo khoác rách và hư dây kéo. Thế nên khi tôi không đạt giải trong kì thi quốc gia năm lớp 12, tôi rơi xuống hố sâu, tôi tuyệt vọng không ăn, không ra khỏi phòng ký túc xá, không đi học trong cả 3 ngày liền. Mẹ chẳng biết. Mẹ ở xa. Tôi giấu. Nhưng cuộc gọi ngày ấy, tôi vẫn còn ám ảnh. Mẹ đi làm 6h tối về, ghé vào ký túc xá với áo ướt sũng, gương mặt lo lắng. Tôi òa khóc, òa khóc như tôi bị đánh vậy, òa khóc như cô bé ngày xưa bưng mặt khi gặp khó khăn. Mẹ tự trách mình đã không đưa tôi đi thi quốc gia, vì đã không xuống động viên tôi trước khi tôi đi thi như năm ngoái, mẹ trách không nấu cho tôi một bữa cơm sáng cho tôi có động lực. Tôi chỉ biết òa khóc. Mẹ hi sinh nhiều cho tôi thế, tôi cảm nhận được nhưng đã làm gì cho mẹ đâu. Những cuộc điện thoại ngắt quãng và giọng hằn học tôi vẫn vô tình đến thế.
Rồi khi ông ngoại mất, đôi vai gầy của mẹ run lên bần bật, mẹ nói không ra lời, như người mới đi từ nơi xa về, khuôn mặt trắng bệch. Tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ đôi mắt ngày ấy của mẹ, giống lắm với đôi mắt hiền từ của ông ngoại. Bàn tay mẹ cũng giống bàn tay ngoại lắm, bàn tay sần sùi, chai sạn mà tôi rất thích để đan vào tay tôi rồi vuốt khắp lưng, cảm giác như lạc vào thế giới khác. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc thật sự, mẹ khóc một cách thảm thiết. Bao lần mẹ nín nhịn, bao lần mẹ khóc một mình, bao lần mẹ đau nhưng không cho tôi biết. Khi ngoại mất, mọi nỗi đau đè nén dâng trào, mọi cảm xúc không còn đủ chỗ cất giữ, nó cứ thế tuôn ra như mưa. Những ngày sau đó mẹ không khóc nữa, mẹ chỉ lặng im rồi tự vực dậy, vực cả chúng tôi dậy. Vì mẹ biết mẹ là điểm tựa cho cả gia đình, cho cả bà ngoại tôi nữa. Mẹ mất đi người cha mẹ thương. Tôi mất đi người ông tôi quý. Nhưng tôi lại hững hờ như chưa bao giờ biết, tôi chẳng thể mường tượng căn bệnh ung thư lại ghê sợ đến như vậy. Nó mang đến một nỗi đau tinh thần quá lớn, một vết thương mà đã ba năm rồi vẫn chưa thể lấp đầy.
….
Giờ thì gia đình tôi mỗi người một nơi. Ba cũng đi làm xa rồi. Chỉ còn mình mẹ ở nhà. Ba không phải là một người đàn ông tốt, tôi biết. Ba chỉ là người chồng, người cha tốt cách đây 10 năm khi chưa có vụ tai nạn ấy thôi. Trong những cơn say, ba đánh mẹ, ba la mắng chửi rủa, ba đập bể mọi thứ xung quanh. Mẹ chỉ lặng im. Mẹ chỉ biết chịu đựng vì những đứa con của mẹ cần có một gia đình như bao người khác. Mẹ giấu tất cả những nỗi đau như một phần tất yếu của cuộc sống. Nhiều lúc tôi phải hét lên sao mẹ phải chịu đựng như thế, sao có thể sống một cuộc đời như thế? Nhưng có lẽ cho đến hôm nay tôi vẫn chưa bao giờ tự hỏi: mẹ làm những điều đó là vì ai? Vì là 3 chị em tôi. Mẹ tự hào con mẹ học giỏi, nghe lời, mẹ tự hào về tôi nhiều lắm. Ngày tôi đậu trường chuyên, ngày tôi đạt giải nhì quốc gia năm lớp 11, ngày tôi đạt 27,5 điểm đại học, ngày tôi được lên báo... Tất cả đều là dấu mốc quan trọng trong kí ức của mẹ, đó là những ngày ý nghĩa thực sự. Thành công của tôi là niềm vui của mẹ, nụ cười của mẹ cũng mặn chát những đắng cay ngọt bùi lam lũ….
Giờ tôi xa mẹ rồi. Xa mẹ hơn 3 năm, xa hơn ngàn dặm đường. Mỗi khi gọi về, 7h mẹ vẫn chưa ăn tối vì còn đang cắt cỏ cho bò. Tôi lại thấy nghẹn nghẹn ở cổ họng. Con đã vô tâm quá… Con luôn cố gắng trở thành một người hoàn thiện, một học sinh hoàn hảo. Con muốn mẹ tự hào. Nhưng bao giờ con mới lớn hả mẹ? Mẹ luôn nói vui 10 năm nữa mẹ sẽ hết khổ, khi đó tụi con sẽ nuôi mẹ. Con luôn ước con trưởng thành thật nhanh, cho dù bỏ qua cái thời thanh xuân 4 năm đại học tươi đẹp thì con vẫn ước chi ngày mai mình đã có thể tốt nghiệp và đi làm. Con đi làm có tiền rồi, mẹ sẽ không phải đi gọt vỏ cây, có tiền mẹ sẽ không phải đi nhổ rau má, mẹ không phải đi mua ve chai lúc 12 giờ trưa nữa đâu. Rồi con sẽ có thể nhìn thấy mẹ tươi cười đứng trong một ngôi nhà không dột vào mùa mưa, không bức vào mùa nắng, mẹ không cần phải đội pin cắt cỏ vào lúc 7h tối nữa. Bây giờ thì chưa được mẹ à, 4 năm nữa, con sẽ làm tất cả điều đó, những điều mà con nghĩ rằng sẽ làm mẹ vui hơn, đỡ cơ cực hơn. Con đã có lỗi với mẹ nhiều lắm, chưa bao giờ con nói con yêu mẹ, chưa bao giờ nói lời cảm ơn với những gì mẹ đã làm cho con..
Mẹ yêu quý của con!
Những năm tháng đã qua, con thấy mình thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì bên con luôn có mẹ, luôn có 1 vòng tay chở che cho con hơi ấm tình yêu thương. Từ sâu trong đáy lòng , con cảm ơn mẹ nhiều lắm.. Khi gia đình mình đã đến độ không thể hàn gắn được nữa, dù đau lòng tưởng chừng suy sụp, mẹ vẫn thầm lặng hy sinh tất cả. Lời cảm ơn tuy không giúp mẹ tan biến hết những nỗi đau, tuy không lấp đầy những nhọc nhằn mẹ phải trải qua, nhưng con vẫn muốn nói, con cảm ơn mẹ ngàn lần. Cảm ơn mẹ vì là mẹ của con.
Ngày hôm nay con đã lớn khôn, con nhận ra những năm tháng qua con sống quá ích kỷ. Con không giúp mẹ bớt cô đơn mỗi đêm về mẹ nhắm mắt với giấc ngủ nhọc nhằn. Con không làm mẹ tự hào về con mỗi khi đứng trước một ai đó, con chỉ là 1 người thấp bé. Con trách móc mẹ vì mẹ không hiểu con, không biết được những điều con suy nghĩ, những nỗi buồn con không chia sẻ cùng ai, kể cả mẹ. Tất cả điều
Đó khiến bao ngày qua mẹ buồn nhiều lắm, con thật đáng trách phải không mẹ?
Con cảm ơn, những lần mẹ dịu dàng, an ủi động viên con vấp ngã. Mẹ sẽ đón con về từ trường học bằng câu hỏi “Hôm nay đi học vui không con?” chứ không phải “Được bao nhiêu điểm hả con?“. Sau này lớn lên, con biết, mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời vì có được người mẹ tuyệt vời như mẹ. Con biết ơn mẹ vì mẹ cho phép con được tự do thất bại. Mẹ sẽ không bước đến nâng con dậy, mà chỉ ở bên cạnh cổ vũ cho con. Mẹ dạy con biết tự đứng lên, tự trưởng thành.
Con xin lỗi đã bao lần khiến nước mắt mẹ rơi. Con biết có những lời nói ra không bao giờ có thể níu lại được, có những điều đã xảy ra không thể nào sửa chữa được. Con chẳng biết làm điều gì hơn ngoài việc tự sửa mình để mẹ bớt phiền lòng vì con.
Mẹ biết, mẹ không thể đi cùng con đến hết cuộc đời, phải không mẹ? Con sẽ biết cách tự mình lo liệu mọi thứ, tự vượt qua những thử thách mà không cần mẹ ở bên. Nhưng dẫu không có mẹ nắm tay, con vẫn luôn giữ hình ảnh của mẹ trong trái tim, để nhớ rằng dù có thất bại, vẫn sẽ có người đợi con trở về, hy sinh và yêu thương con vô điều kiện. Mẹ sẽ bao dung cho tất cả những lỗi lầm, sưởi ấm trái tim con trong vòng tay dịu dàng của mẹ.
Sẽ có 1 ngày con tung cánh bay cao, ngày đó cũng là ngày con phải xa mẹ. Mẹ đừng buồn mẹ nhé! Dù đi đâu con vẫn luôn là con của mẹ, vẫn luôn nhớ mẹ, yêu mẹ thật nhiều!!
…..
Trong những khoảnh khắc của cuộc đời, bao nhiêu người dừng lại một chút để nhớ người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, cho mình một tương lai như thế, một cuộc đời như thế. Cuộc đời đôi khi là một chặng đường phẳng lặng, phần lớn là một cuộc đua đầy quanh co, phức tạp. Chúng ta luôn bị cuốn vào những bận rộn như thế, chạy theo những giá trị vật chất tầm thường, chúng ta cứ nghĩ rằng ba mẹ cần một ngôi nhà to, một bữa cơm thịnh soạn nhưng không biết rằng ba mẹ ta mong muốn nhất là những đứa con, sự sum họp gia đình, những điều nhỏ nhoi thế thôi mà đã được bao nhiêu người con làm được cho ba mẹ mình. Ẩn sâu trong khóe mắt một người mẹ là sự bao dung, ẩn sau nụ cười ấy là nỗi đau và những giọt nước mắt khóc thầm.
Không phải ai cũng may mắn có được tình yêu thương của một người mẹ, biết trọn cảm giác được nằm trong vòng tay của người sinh ra mình là như thế nào. Những năm tháng thanh xuân tôi đã không tưởng tượng nổi mình có thể vượt qua được nếu thiếu mẹ tôi, nếu vậy chắc giờ tôi chỉ là tự ti và không tìm được động lực trong cuộc sống này mà thôi.
Hãy yêu quý cha mẹ, hãy nghĩ về người mẹ của chúng ta một chút và chạy ngay về nhà, sà vào vòng tay mẹ, hôn lên má của mẹ, và cảm nhận thế giới này thật tuyệt….
♥️ Người gửi: Đoàn Thị Diễm Châu
♥️ Người nhận: Dương Thị Sáng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gia đình tôi vỏn vẹn có 4 người: Ba, Mẹ, Anh trai và tôi. Người ta cứ bảo con gái thường thủ thỉ to nhỏ với người mẹ, nhưng hiện tại 30 năm rồi, tôi chưa biết tâm sự với mẹ tôi là như thế nào? Mà suốt ngày tôi chỉ nghe bà ấy than vãn về người anh, bà dành cho anh tôi 1 tình thương đến mức tôi phải ghen tỵ, có thể vì thế tôi cảm thấy lúc nào cũng thiếu thốn tình thương, và luôn cảm thấy lẻ loi đơn độc trên cuộc đời này. Mẹ tôi bênh vực anh tôi tất cả mọi thứ dù anh có sai tới đâu. Đúng như ông bà ta nói, con hư tại mẹ. Chắc vì lúc trẻ, công việc tay chân hơi cực nhọc làm cho mẹ tôi trở nên nóng nảy và hay cáu gắt với tôi. Đến bây giờ tôi cho đó là lý do chính đáng nhất. Thậm chí nhiều khi tôi thầm hỏi xem ko biết mình có phải con ruột của bà ấy ko, vì suốt ngày thay vì được nuông chiều như anh, thì tôi nhận toàn lời cay nghiệt từ chính người mẹ cưu mang 9 tháng 10 ngày ấy. Đến bây giờ những câu mà mẹ tôi dành cho tôi luôn khắc vào tim, nó xót lắm: “Giá như tao không sinh ra mày, biết lúc đẻ ra tao bóp mũi mày cho rồi”, lúc đó tôi chỉ muốn tìm cách không tồn tại trên cõi đời này nữa thôi nhưng… Viết tôi đây tôi vẫn nghẹn ngào lắm. Còn rất nhiều câu nói của mẹ mà tôi không tiện phô bày ra hết. Đến khi vào học cấp 3 tôi quyết tâm phải đậu đại học trên thành phố để đi xa cái không gian đến nghẹt thở này, cái không gian tưởng chừng tôi được nhặt từ 1 gốc cây nào về. Suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, làm bạn với cái mền, cái gối và 4 bức tường.
Năm tháng cứ thế qua đi, đến một ngày, năm 30 tuổi, tức nước vỡ bờ, tôi nói thẳng với mẹ tôi về những điều bao lâu tôi chất chứa. Mẹ tôi khóc và bảo rằng tôi bịa chuyện, làm gì có. Cuộc tranh cãi to tiếng làm ba tôi phải lên tiếng xác nhận là mẹ tôi đã từng…Mẹ ấm ức khóc và xin lỗi tôi, nhưng đó không phải lỗi của bà ấy, vì trái tim tôi đã tổn thương quá lâu rồi…Nhưng dù sao tôi cũng đã mạnh dạn nói lên suy nghĩ của mình để mẹ tôi hiểu sao tôi luôn xa lánh bà ấy. Dù gì thì bà ấy cũng có công sinh ra và nuôi dưỡng tôi có được như ngày hôm nay.
Nhờ chương trình giúp tôi gửi đến bà ấy một món quà thay lời muốn nói: “Dẫu mẹ có là người cay nghiệt như thế nào, có chửi đánh, la mắng như thế nào thì tôi vẫn nợ bà một tiếng cám ơn vì đã sinh ra tôi mạnh mẽ như ngày hôm nay”
♥️ Người gửi: Đỗ Trang Châu
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Phiên
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi bạn chung phòng cũ! Nguyễn Thị Phiên...
Vậy là cũng đã 5 năm rồi, từ ngày chúng mình không còn ở cùng nhau.
Mình nhớ năm 2013, một mình bước chân vào Sài Gòn, đứng trước một ngôi trường mà mình theo học, nhiều sự bỡ ngỡ, xa lạ. Là lúc chúng mình gặp nhau, cùng nhau thuê phòng trọ, cùng nhau cắp sách tới trường. Vì cuộc sống sinh viên tằn tiện nên phòng chúng mình có tới 7 thành viên. Tuy căn phòng chỉ 24m vuông thôi nhưng cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt.
Bạn còn nhớ không, trong 7 đứa thì chỉ có bạn là không biết nấu ăn đấy! Nhưng là người luôn xung phong rửa chén, mà rửa cũng rất giỏi, sỉ số chén ngày càng giảm... Mình nhớ những buổi đi học vội vàng, với những quả trứng, và ổ bánh mì ốp la chung một chảo và ngồi chụm lại cùng ăn, tuy không cao sang nhưng cũng đủ no, bạn là người hay quét chảo sau cùng nên cả phòng đặt tên bạn là " heo" đấy.
Mình nhớ những bữa trời mưa, hai chúng mình cùng nhau đi chợ, chỉ mua rau muống với đậu hủ thôi mà dắt xe đi bộ cả tiếng đồng hồ vì nổ lớp.
Mình nhớ, những bữa trốn tiết học vì buồn ngủ. Bạn luôn chăm chỉ học hành là vậy nhưng lại đi nghe mình:
- ê bà có dậy đi học k?
- tui nghĩ cô không có điểm danh đâu, thôi ngủ tiếp đi.
Kể từ lần đó bạn cũng không dám nghe lời trốn riết theo mình nữa (lần đó bị cô điểm danh)
Những lúc Mẹ bạn gửi đồ ăn vào làm cho mình cay xòe đôi mắt vì từ trước tới giờ chưa khi nào mẹ mình gửi đồ vào cho mình cả, nhà mình nghèo lắm...Chúng mình cùng ăn chung, vui vè cười đùa, giới thiệu từng món ở quê mình có, nghĩ lại lúc đó vui lắm.
Bạn dẫn mình về quê bạn chơi, nhà bạn tuy đơn sơ nhưng rất gọn gàng và đẹp, Mẹ bạn rất hiếu khách luôn làm cho mình những món ngon để thưởng thức. Chúng mình cùng nhau đi tắm biển, vui đùa trên những bãi cát vàng óng vì hoàng hôn của ánh mặt trời, quê bạn đẹp thật.
Chúng mình cùng nhau đi làm thêm ở chợ Hạnh Thông Tây để có tiền trang trải cuộc sống, những đêm về muộn quá 11h đêm, hai đứa trên một chiếc xe đạp vừa đi vừa sợ trên đoạn đường có khúc vắng người, cùng nhau trải qua những ký ức đẹp của sinh viên.
Nhưng đời chẳng như là mơ bạn nhỉ? Vì đâu chúng mình lại xích mích với nhau như vậy? Vì một chuyện không đáng có ư? Nghĩ lại mình còn buồn về chuyện đó lắm. Bạn là người xin lỗi mình nhưng sao lúc đó mình lại không nhớ đến những tình cảm đẹp trước đó mà tha lỗi cho bạn...Vậy là chúng mình ra ở riêng, không nhìn mặt nhau mặc dù học chung một lớp.
Đến bây giờ ra trường, mình đã có gia đình riêng và một bé gái kháu khỉnh nhưng mình vẫn áy náy chuyện năm xưa.
Nhờ chương trình mà mình có thể giãi bày tâm sự bấy lâu nay mà mình ẩn dấu vì cái tôi quá lớn trong con người của mình. Mình muốn nói với bạn rằng: mình đã tha thứ cho bạn lâu lắm rồi, từ ngày bạn dọn ra riêng ấy nhưng mình không dám giữ bạn lại. Nếu có thể, mình mong chúng ta vẫn là bạn trước kia có được không?
Không biết giờ này cuộc sống của bạn thế nào nhỉ, đã lập gia đình chưa? Mình rất muốn biết về cuộc sống của bạn.
Tết gần tới rồi, mình kính chúc gia đình bạn thật nhiều sức khỏe, chúc bạn luôn tràn đầy niềm vui và thành công trong cuộc sống.
Cảm ơn chương trình đã tạo cho em và bạn của em gắn kết với nhau hơn, không biết có được phản hồi không nhưng em vẫn cảm ơn ban tổ chức.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Ngọc Châu
♥️ Người nhận: Trần Quang Vinh
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Xin về đây với nhau
Vui buồn ta cùng nhau sớt chia
Vai kề vai bước đi ta tìm hơi ấm...”
Đó là những câu hát mà tôi vẫn hay vu vơ hát trên tuyến xe buýt, trên đường đi bộ , thậm chí trong lúc đi tắm. Quả thật thanh xuân là quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người. Ở đó cung bậc cảm xúc nào cũng tồn tại. Nhưng mà cái gì thường đẹp thì sẽ luôn có hạn định của nó, giống như một món đồ dù là mỹ phẩm hay đồ ăn , thức uống đều có hạn sử dụng cả. Lẽ đó, tôi luôn tự nhủ với bản thân mình hãy thật sự tỉnh táo và trân quý mọi thứ đang diễn ra với mình, bởi tất cả đều là nhân duyên và mọi sự đều có lí do của nó. Tiếc thay, thanh xuân không những đẹp , không những nhiều trải nghiệm mà còn nhiều phiền não .
Tôi quen một người khi tôi 18 tuổi. Năm ấy là năm tôi bước chân từ miền quê vào đất Sài Thành. Là năm mà cánh cổng đời sinh viên mở ra chào đón tôi với tất cả mọi điều mới mẻ, lạ lẫm và chân thật nhất . Tôi có một tình yêu thật đẹp, thật chân thành và thật kiêu hãnh. Nó làm tôi hạnh phúc với đầy đủ mọi cảm nhận non trẻ nhất. Tôi đã biết yêu và yêu say đắm một người. Người đó với tôi không những là người cha, người anh, người bạn, người tri kỷ mà còn là bạn trai. Rất quan trọng đối với tôi. Và thật rằng nó là nhịp đập của trái tim tôi.
Thời gian trôi qua, năm tháng đổi thay, mọi thứ cũng khác đi. Bao lời hứa hẹn vẫn còn nằm ở đó , không ai có lỗi để cả hai xa nhau và thật khoảng cách với nhau. Chỉ là áp lực cuộc sống thật sự quá khủng khiếp đối với tôi và người. Tôi buồn, tôi khóc, tôi nhắn tin, tôi gọi điện, tôi viết nhật ký, tôi làm thơ, tôi lao vào công việc nhiều hơn... Tôi cảm nhận tình yêu vẫn rất nguyên vẹn nằm ở đó với tất cả những hiện hữu rung động tươi đẹp và cao thượng nhất. Chỉ là có một thứ khoảng cách vô hình tồn tại và ngăn chia tình cảm đấy thôi.
Bỗng hóa cách xa chỉ bởi những áp lực cuộc sống luôn thúc ép. Làm cho hai ta khó bao dung, khó tin tưởng và ngại ngùng tâm sự với nhau. Rồi dần những cuộc hẹn hò cũng trở nên hiếm hoi vô cùng. Nhưng bao nhiêu kỉ niệm vẫn nằm mãi trong trái tim của tôi. Dường như tôi rất yêu người, yêu bằng trái tim, bằng lý trí của mình. Mọi điều người mang đến cho tôi thật sự quá tròn đầy, không một kẻ hở để cho ai thay thế được. Tôi không những yêu mà còn tri nhận bằng cảm xúc. Cũng đã nửa năm trôi qua, nửa năm buồn bã nhất của hai ta, xin người hãy vơi đi bao áp lực, hãy mở rộng cánh cửa lòng để sẻ chia cùng tôi được không ?
Mình bên nhau đã hai năm rồi, vậy mà có những ngày vô hồn như thế cứ kéo dài ra cho năm thêm dài tháng thêm rộng, khoảng trống thêm quá xa xôi. Tôi muốn gửi đến người đôi dòng tâm sự của chính mình “ Rằng tôi yêu thương người, tôi luôn bên cạnh của người, luôn dõi theo người. Xin hãy buông hết những nỗi buồn được không ? Bên cạnh người vẫn tồn tại mãi trái tim trong sáng và ấm áp của tôi kề cạnh, nhé người! Dẫu cuộc đời có bao nhiêu khó khăn , thử thách... Xin hãy vững tin rằng tôi sẽ đồng hành cùng người?” Tôi muốn nối kết lại câu ân tình và chúc sức khỏe người , chúc người luôn mạnh khỏe, bình an dù ở đâu hay làm gì! Nên hãy cho tôi được gắn kết niềm yêu thương xưa với người để thì thầm hát cho người nghe rằng:
“ Gặp nhau rồi thật khó lìa xa
Bao tâm sự còn đang dang dở
Tình ta mênh mông như biển trời
Nhưng chí chàng còn rộng lớn hơn”.
♥️ Người gửi: Trần Kim Chi
♥️ Người nhận: Nguyễn Viết Tân
♥️ Câu chuyện tham dự:
Công cha như núi Thái Sơn, câu nói ấy chưa bao giờ là sai cả, thật may mắn khi anh em tôi có một người cha, thương con hơn chính bản thân mình. Ngày mẹ bị tai nạn giao thông, cha thẫn thờ túc trực trong viện, rồi nghe tin bác sĩ báo mẹ không qua khỏi, cha lao vào ôm mẹ hệt như một người điên dại không kiểm soát được hành động của mình, ai nhìn cha cũng đau lòng, đứt ruột. Tôi chỉ nghe kể lại chứ khi đó tôi còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi đau là gì. Chỉ biết là từ đó không còn thấy mẹ nữa, hỏi mẹ đâu cha chỉ nói mẹ đi làm rồi xa lắm, đi đường nguy hiểm nên mẹ sẽ ít về với con. Con phải ngoan thì mẹ mới về nhé.
Lớn hơn một chút nữa, thấu hiểu nỗi đau mất mát, lại càng thương cha nhiều hơn. Những hôm con bệnh đau, một mình tay cha chăm sóc, cha trở nên ít nói cười hơn từ khi mẹ mất. Nhưng khi con mè nheo, cha vẫn luôn làm trò cho con vui. Cha hi sinh cả những thú vui riêng của bản thân để bảo bọc các con. Thương cha, anh em tôi bảo nhau phải ngoan, đứa lớn chăm đứa bé để cha đỡ vất vả. Có bà dì kia thương cha lắm, cũng thương chúng tôi nữa, nhưng cha cứ lần nữa mãi không chấp nhận người ta. Anh hai nói rằng tụi con lớn rồi, có thể không ở bên cha mãi được, cũng cần có người bầu bạn với cha khi già chứ. Nhưng cha vẫn một mực từ chối, với lí do: trong cha chỉ có mẹ các con mà thôi. Bà ấy vẫn ở đây bầu bạn với cha mà. Biết không thuyết phục được cha, nên mỗi đứa tự nhủ với lòng dù đi đâu làm gì cũng phải thường xuyên về với cha.
Cám ơn cha đã có công sinh thành, nuôi nấng dưỡng dục tụi con nên người, giờ chẳng mong gì chỉ mong cha thật nhiều sức khoẻ thôi ạ <3
♥️ Người gửi: Vũ Văn Cường
♥️ Người nhận: Nguyễn Văn Tân
♥️ Câu chuyện tham dự:
NGƯỜI CŨ
Vũ Văn Cường
Giữa khoảng trời mưa trắng xóa, rơi rụng một chiếc lá mỏng manh...
Sao nhỉ, cũng không biết bắt đầu từ đâu để chúng ta trở thành người cũ, hoặc có thể chúng ta vẫn chưa cũ, chỉ là chia cắt của âm dương khiến tôi có cảm giác như vậy.
Nó là con út của một gia đình trong xóm nhỏ nơi tôi sinh sống, ba nó làm bảo vệ ở trường tiểu học chúng tôi học. Nó có một anh đã mất, theo lệ thường ở quê, nó sẽ trở thành người lo hương hỏa sau này. Nó khá hiền lành, nhà tôi hay nói, nó hiền như cục đất.
Ngày ấy, trong xóm nhỏ của tôi có anh em tôi, anh em Tiễn, Viễn, thằng Chính và nó, chúng tôi trạc tuổi nhau, nên tụ tập lại chơi đủ trò. Có lẽ ngoài giờ học ở trường ra thì chúng tôi lại tụ tập nhau chơi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi, ngày ấy chúng tôi liên lạc với nhau bằng cách gì mà cứ đúng giờ, đúng nơi hẹn là có đủ 6 gương mặt quen thuộc. Cứ mỗi mùa gặt xong, chiều chiều sẽ tập trung lại đá bóng, rồi thả diều, tối tối thì chơi trốn tìm, cứ vùi mình trong đống rơm khô để trốn để đêm về gãi cả đêm vì ngứa. Cứ mỗi trưa hè, mỗi đứa cầm theo cái rổ nhựa và cái chai “rum” bỏ một con cá lia thia vào rồi đi lùng khắp mương để tìm bắt cá lia thia về nuôi [1]. Sắp trung thu thì sẽ đi tìm hạt mù u về chẻ ra rồi phơi khô, xâu thành chuỗi để đêm trung thu đốt…
Đấy, những ký ức thời tuổi thơ của chúng tôi là như vậy, thiếu thốn nhưng cũng đầy sự rộn ràng. Ấy vậy, hơn 10 năm trôi qua, hình ảnh của nó trong tôi dần mờ nhạt, tôi dường như không còn nhớ dáng vẻ khuôn mặt của nó ra làm sao mất rồi, trong tôi chỉ còn tồn tại hình ảnh nó cắp đứa cháu gọi bằng cậu đi chơi khắp xóm, mà thường nhất là qua chơi nhà tôi, vì ngày ấy nhà tôi cũng khá dễ tính, và có thể có nhiều thứ hay ho đối với nó, mà cụ thể là ông anh tôi có nhiều trò lắm.
À, tôi còn nhớ ngày ấy vào những buổi trưa nắng, cả đám chúng tôi vác cần câu tre để đi câu cá, đi bộ ra tận Xóm 13, có vẻ xa lắm, nếu giờ đi lại chắc nửa đường tôi đã thở không ra hơi mất rồi. Hình như nó thuộc loại "nặng bóng vía" câu chả mấy khi cá cắn mồi, trong khi anh tôi với thằng Chính thì cá cứ cắn câu đều đặn. Cứ mỗi lần ai trong số chúng tôi kéo cần mà cá dính câu bị rơi xuống ruộng lúa là nó sẽ đi mò cho bằng được con cá ấy cho vào giỏ tre của nó…
Cứ vậy, chúng tôi cứ lớn lên, anh em chúng tôi dần tập trung hơn cho việc học nên cũng ít chơi bời hơn trước, nó thì ham chơi, rơi vào cái trò mà bao đứa trẻ thời ấy mê mệt là Võ lâm truyền kỳ, suốt ngày trốn học đi chơi, đến nỗi má của nó bỏ công bỏ việc đến quán Net canh chừng để bắt nó trị tội. Với sức học có hạn và ham chơi, nó trượt cấp 3, rồi bắt đầu đi làm. Ở quê tôi chỉ có vậy, chỉ hai con đường cho đứa trẻ chọn, đó là học, học và học, nếu không thì là lao động chân tay đầy vất vả. Tôi cũng không nhớ nó làm gì nữa. Chỉ nhớ vào mùa mưa năm ấy, nó vào Nam hái cà phê, ừ, thì ở quê tôi, mùa mưa gió bão lũ thì làm được gì ngoài việc vào trong phía nam kiếm công ăn việc làm? Nó vào trong ấy một thời gian, cho đến khi một buổi chiều trời mưa lất phất và hơi lạnh, tôi đang ngồi học bài thì bất chợt một tiếng thét xé toạc cả một khoảng không, tôi vội chạy ra, chỉ thấy má nó và chị nó vừa chạy vừa thét lên thật lớn một cách vô định. Tôi cũng không hiểu gì cả chỉ biết là nó gặp nạn, bằng chạy thật nhanh ra đồng ruộng sau mùa gặt, nơi ba nó đang thả bò và kéo cá. Tôi vẫn nhớ như in con đường đầy trơn trượt vì mưa và dấu chân bò, tôi chân không chạy mãi, té lên té xuống rất nhiều lần mời tìm thấy và gọi được ba nó về, khi về đến nơi, hay tin nó mất và chuẩn bị đưa xác về. Ngay tối hôm đó, lều trại được dựng lên, rồi thi thể cũng được đưa về, tiếng trống lại đều đặn vang lên, tiếng người, tiếng thét, nước mắt và mùi của đau thương. Tôi cũng không can đảm để nhìn mặt nó, chỉ có anh tôi ở đó làm vệ sinh cho nó để khâm liệm, sau đó có nghe kể, máu tươi cứ tuôn ra từ mũi, người quê tôi gọi đó là do cái chết oan uổng, tức tưởi. Rồi, kèm theo tiếng trống, giấy vàng bạc và đoàn người, vào một ngày trời mưa lạnh, chiếc lá mỏng manh đã rơi vào lòng đất.
Lại một mùa xuân nữa lại đến, hôm nay, tôi lại nhớ về mùa xuân của 20 năm về trước, những đứa trẻ bên chậu cây thược dược vui vẻ đón tết, chụp hình cùng nhau, ấy vậy mà 20 năm sau, có một chiếc lá nhỏ đã hòa mình vào với đất. Giờ đây, chúng ta đã trở thành người cũ của nhau. Liệu rằng, thời gian có tàn nhẫn khiến ta dần mất đi những mảnh ký ức tươi đẹp của một thời thơ ấu đầy đầy rộn rã?
_____
[1] Cách bắt cá lia thia đơn giản như sau: Bỏ một con cá lia thia trống vào chai “rum” trong suốt làm cá mòi, tìm những ổ cá lia thia ở ngoài mương (thông thường sẽ có bọt màu trắng đục), bỏ một cái rổ nhựa phía dưới và bỏ chai “rum” có cá lia thia mồi xuống. Cá lia thia khi về ổ, thấy có cá lạ đến giành ổ, sẽ bơi vào và hai bên kình nhau, lúc này, cá sẽ mất cảnh giác, chúng ta chỉ cần đột ngột nâng rổ lên là bắt được cá.
♥️ Người gửi: Mai Thị Thuý Diệu
♥️ Người nhận: Mai Nữ Huyền Trang
♥️ Câu chuyện tham dự:
Hầu như với tất cả mọi người, hình ảnh của mẹ là những ký ức đẹp đẽ nhất. Tôi cũng vậy, mẹ luôn ngự trị ở một góc thiêng liêng nhất trong trái tim mình. Nhưng với riêng tôi, người gần gũi, gắn bó và chia sẻ được nhiều nhất trong cuộc sống không ai khác mà chính là chị gái thân yêu.
Từ nhỏ tới lớn chị lúc nào cũng yêu thương đùm bọc đứa em gái bé bỏng chưa hiểu chuyện này. Ngày còn bé một mình chị vai gầy nhỏ yếu bế em trên tay à ơi thay phần mẹ. Lớn lên đi học, hết buổi lại ù về nhà để thay mẹ nấu cơm, quét nhà, trông em. Đến cả khi lên thành phố, cũng là chị vừa học vừa làm thêm gửi áo quần giày dép về cho em. Em nhỏ ngây ngô, chỉ biết gọi điện vòi vĩnh chị, không biết rằng những thứ em có, lẫn cả mồ hôi của chị gái bé nhỏ...
Chị là người thấu hết mọi tâm tư tình cảm của em, khi mà em bỡ ngỡ trước những hỗn độn của cuộc sống… Chị cũng tựa như một người bạn thân, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chị vẫn luôn ở bên cạnh và chia sẻ cùng em. Chị như là một chốn an toàn để đứa em gái bé bỏng có thể yên tâm mà dựa vào trong cái thế giới quá đỗi rộng lớn và đầy mệt mỏi này.
Nhớ ngày Tết, em còn ở nhà với ba mẹ, chị bươn ba ở thành phố, vất vả như thế nào chị cũng tự mình ôm lấy, xách vali về nhà luôn mang theo nụ cười tươi trên môi và ti tỉ những thứ quà cáp cho ba mẹ, đặc biệt là cho em. Từ cây bút tới tấm áo, bao giờ cũng là chị, cho em những thứ em cần.
Em nhỏ trông Tết, trông chị, chẳng biết những món quà đó, chị đánh đổi bao nhiêu giọt mồ hôi. Lâu rồi em đã không còn trông chị ngày Tết nữa, vì chị đi lấy chồng xa. Một năm chị về thăm nhà được đôi lần, em thì đi học ở thành phố khác, nhiều khi chị em chả gặp được nhau. Thế nhưng không thiếu những cuộc gọi hỏi thăm em có thiếu áo quần tiền ăn tiền học hay không... Lúc nào cũng là chị xoay sở, bởi không dám nói với ba với mẹ, là chị, gánh gồng cho em.
Tình yêu thương chị dành cho em rất lạ, chẳng hề giống như bất kỳ một tình thương nào khác. Yêu thương một cách rất riêng, dịu dàng nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Thật may mắn khi có chị gái trong cuộc đời này!
Tôi chưa bao giờ nói lên được một lời cảm ơn dành cho chị, mặc dù trong lòng tôi lúc nào cũng tràn ngập tình thương mến, kính trọng đối với chị. Tôi hiểu rằng, trước một tình cảm lớn lao thì mọi lời nói đều trở nên tầm thường, nhỏ bé.
Cảm ơn chị, vì đã luôn yêu thương và che chở cho em gái bé nhỏ. Cuộc đời của em nhờ có chị mà luôn hạnh phúc !
Tết này chị em lại không gặp được nhau. Là cái Tết thứ mấy rồi em không còn được chị. Giờ mỗi chị em một thành phố, mỗi lần về quê thăm ba thăm mẹ cũng chẳng được đông đủ. Em nhớ chị lắm. Em cầu chúc cho chị một năm mới thật hạnh phúc thật vui tươi và sớm có thêm tin vui chị nhé!
Cảm ơn chị ! Yêu và nhớ chị vô cùng!
♥️ Người gửi: Phạm Thị Doan
♥️ Người nhận: Lưu Thị Tuyết Vân
♥️ Câu chuyện tham dự:
"Giờ con nghĩ lại cái thời gian bắt đầu con chính thức về với gia đình mẹ, gia đình mà 29 năm trước khi con về , chỉ có máu mủ ruột thịt sống chung, lúc đó có con là một người hoàn toàn xa lạ. Xa lạ từ cách sống, phong tục cho đến tuổi đời chưa va vấp nhiều, có lẽ lúc đó mẹ cũng thấy nhiều điều khó khăn hơn trong gia đình ta đúng không ạ ?
Con nghĩ lúc đó con phân vân và lo lắng nhiều điều lắm mẹ ạ. Con lo lắng có thể sống với gia đình nhà chồng tốt đẹp, mang hạnh phúc, tiếng cười đến gia đình ta hay không?
Con lo lắng vì ở nhà tính con bướng bỉnh, có đôi khi còn cãi mẹ con, con cũng biết sinh con ra thì bố mẹ con biết tính con nên dễ dàng bỏ qua và dạy bảo. Vậy mẹ ơi mẹ không sinh ra con, không biết con lớn lên như thế nào, tính cách ra sao thì mẹ có thể bỏ qua cho con không? Ngày đó con tự bảo mình rằng "sai đúng cũng không được cãi mẹ chồng", do đó con thấy áp lực gánh lên vai. Mẹ ạ, trước khi về với mẹ, con suy nghĩ nhiều lắm từ chuyện to, chuyện nhỏ như hàng tháng gửi tiền cho mẹ bao nhiêu khi lương vợ chồng con không nhiều mà có thêm con, kinh tế lại gánh lên vai mẹ, đến chuyện hàng ngày con phải thế nào để mẹ con mình gần gũi nhau hơn, hay là nếu vợ chồng xích mích thì mẹ sẽ thế nào... Vì những suy nghĩ đó, đã có những lúc con nghĩ thế này "giá như được ở riêng, muốn bay nhảy thế nào thì hay, ăn thì ăn mà ngủ thì ngủ không lệ thuộc vào ai, không ai dò xét...". Có lẽ giờ đây cô dâu nào cũng ước như thế, và có phần ích kỷ đúng không mẹ, nghe thế chắc mẹ buồn lắm vì dẫu sao con biết mẹ không ghét con vậy mà con lại như thế.
Mẹ ơi, con đem tâm sự này nói với bố mẹ, anh chị con thì mẹ con bảo "bố mẹ chồng vất vả ki cóp làm lụng nuôi chồng con từng này, xây dựng cơ ngơi như thế, giờ già yếu trông cậy vào các con lúc ốm lúc đau, phải biết vào những gì bố mẹ làm cho mà thương yêu bố mẹ chồng. Có bố mẹ chồng làm chỗ dựa còn đòi hỏi gì nữa", con tự thấy chạnh lòng và nghĩ sau này chị dâu, em dâu con sẽ như thế nào với bố mẹ con, bố mẹ con cũng trở thành bố mẹ chồng
Mẹ con cũng cám ơn mẹ đã dạy dỗ cho con một người chồng biết chia sẻ công việc nội trợ với vợ, biết lo cho gia đình không chơi bời, rượu chè. Có lẽ ở xã hội ngày nay đó là một điều thành công lớn lao mà bố mẹ đã mất bao tâm sức nuôi nấng dạy dỗ. Con không dám hứa trong cuộc sống tương lai sẽ không có va chạm giữa con và mẹ nhưng con hứa sẽ yêu thương mẹ để được mẹ yêu thương, sẽ cố gắng hoàn thiện, lắng nghe và học hỏi mẹ với một tấm lòng biết ơn, vì con là người được lựa chọn hưởng những điều tốt đẹp đấy.
Con hi vọng rằng từ giờ và sau này thì gia đình ta sẽ luôn trong ấm ngoài êm, ngập tràn tiếng cười, để bố mẹ an vui tuổi già, vợ chồng con vững tâm chăm lo cuộc sống."
♥️ Người gửi: Lưu Thị Dung
♥️ Người nhận: Lưu Văn Đan
♥️ Câu chuyện tham dự:
Nhớ
Tết năm đó tôi không về. Đó cũng là cái tết đầu tiên tôi xa nhà, xa quê. Con còn nhỏ, chồng thì đi công tác xa. Quãng đường về quê ăn tết từ Đà Nẵng về Thanh Hóa trở nên xa xôi.Tôi quyết định ở lại. Hai mẹ con trong căn phòng nhỏ coi như là một tuần nghỉ ngơi an dưỡng khỏi cảnh xe cộ mệt nhọc ngày tết.
Sáng mùng một, bố gọi điện con gái còn đang ngái ngủ chưa dậy. Bố cười khề tết không đi đâu à con.
Sáng mồng hai, bố gọi điện ngày hôm nay có chương trình gì không con.
Sáng ngày ba, bố gọi nói, năm ni mi không về, bố thấy thiếu thiếu. Thôi năm sau về ăn tết với bố, mẹ con ạ. Tôi khì khì đáp bố lo gì năm sau cháu lớn rồi con về.
Hai mẹ con rong chơi thành phố, thăm phố phường, chơi công viên. Đủ nơi, thế là hết tết. Tôi thầm nghĩ ăn tết một mình cũng vui chứ bộ. Thích làm gì cũng được. Có điều xa nhà rồi công việc, con cái thế nên mỗi năm tôi chỉ về quê dịp tết, vậy là cả năm không về. Thôi nhất định năm sau phải về quê ăn tết với bố mẹ. Mà thôi để năm sau rồi tính tiếp.
Ra tết tôi lại lao đầu vào công việc, rồi con cái. Cũng chả còn nhớ tết nay mình không về.
Nhưng ai ngờ, đó lại là cái tết cuối cùng của bố. Ngày 26 tháng giêng, tôi nhận điện thoại của mẹ giữa một đêm lạnh. Bố mất rồi con ơi. Sự ra đi đột ngột của bố làm tôi choáng váng. Bố tôi, khi tôi vừa gọi điện nói chuyện lúc tối, hai cha con hẹn nhau đủ điều. Vậy mà giờ Bố đã không còn bên tôi.
Có ai ngờ đó là cái tết cuối cùng của bố. Tôi hẹn bố năm sau con về. Vậy mà có ngờ đâu...
Thời gian vẫn trôi đi. Vậy là đã 4 năm trôi qua, nhưng nỗi xót xa vẫn còn nguyên trong con bố ạ.
Tết về con nhớ bố vô cùng. Ngày về thấy mẹ cô đơn không có bố cùng chuẩn bị mâm cơm cúng, sao thấy thương nhớ trong lòng.
Giờ đây khi nghĩ lại mới thấy ngày tết đoàn tụ quan trọng biết bao.
Để những đứa con suốt ngày công việc được sống chậm và trở về mái ấm.
Bố ơi, Bố dạy cho con biết rằng thời gian không chờ đợi ai. Những người thân yêu của mình hãy chân quý họ chân quý những phút giây được đoàn tụ. Giờ đây con mới hiểu vì sao mỗi năm đều có tết. Vì lúc đó ta được nhớ lại một năm cũ đã qua, ta dự định cho năm mới phía trước. Hay quan trọng hơn đó cũng là lúc được đoàn tụ với gia đình. Bởi những đứa con xa nhà với bộn bề công việc thì tết là lúc được trở về mái ấm phải không bố.
Tết về con gái nhớ bố. Bố ơi.
♥️ Người gửi: Trần Thị Thanh Dung
♥️ Người nhận: Phạm Thị Trận
♥️ Câu chuyện tham dự:
Tháng 12 rồi cả nhà ạ, một năm nữa lại kết thúc. Sáng nay như các buổi sáng khác, mình cũng bắt đầu một ngày mới với tất bật những công việc không tên của một mẹ bỉm 2 con, sáng đưa 2 con đến trường, rồi tấp nhanh qua chợ , đi chợ cho cả nhà, sau đó là quay về cửa hàng, dọn dẹp mở cửa hàng và đón những vị khách đầu tiên. Sáng nay có vẻ mình được thông thả hơn, công việc cũng không quá bận, chợt nhìn lịch, nhìn lên tấm hình gia đình, và bao nhiêu kí ức tuổi thơ ùa về. Tự hỏi bao lâu rồi, mình không ghé qua thăm nội, có phải mình đã quá vô tâm với bà không?
Nhớ ngày xưa, khi mà mình vẫn còn là cô bé học mầm non, ba mẹ đều đi làm, và mỗi ngày bà là người đưa mình đến trường mỗi sáng, trường cũng gần nhà, nên 2 bà cháu cứ dẫn bộ đi, và mình luôn được bà nhắc nhở “đi sát lề bên phải” và bà luôn là người đi bên ngoài. Đến lớp 2 bà cháu luôn chào tạm biệt nhau bằng nụ hôn lên má. Mỗi chiều bà cũng là người đón mình về, có gì ngon bà luôn giành phần cho mình, vì mình nhỏ nhất nhà nên được bà cưng nhất. Mỗi khi đi đám giỗ ở xóm, không dẫn mình theo cùng được thì thế nào bà cũng gói đem về khi thì cái bánh, khi thì con tôm, bà bảo: Nhí nó nhỏ nhất nhà, nên cần được ăn thêm, để mau lớn. Cứ thế mỗi ngày trôi qua, mình luôn có bà bên cạnh, mỗi ngày mình vẫn được bà yêu thương thật nhiều <3
Rồi khi mình 10 tuổi, ba mẹ mình mua được nhà, nhà mình ra ở riêng, nhà mình cách nhà bà 30 phút đi xe máy, nên khi nào rảnh, ba mẹ mới chở mình qua thăm bà. Thời gian trôi qua, mình lớn khôn, và thời gian mình thăm bà cũng theo đó mà ít đi.
Năm nay bà cũng gần 90 rồi, không mong gì chỉ mong bà vẫn luôn khỏe mạnh bên con cháu, kì này phải sắp xếp thời gian qua thăm bà, mình biết Star Kombucha tốt cho sức khỏe nên đợt này qua thăm bà nhất định sẽ mua biếu bà. Tự hứa sẽ thường xuyên qua thăm bà nhiều hơn, mong rằng Star Kombucha giúp mình cho bà thật nhiều sức khỏe.
♥️ Người gửi: Phùng Thanh Hằng
♥️ Người nhận: Nguyễn Trần Duy Phong
♥️ Câu chuyện tham dự:
"Học hành là chuyện cả đời, tuổi thơ các em có mấy, hãy cứ vui chơi khi còn có thể, đừng có chỉ ôm những kiến thức nặng nề trên sách giáo khoa, những việc ngoài kia cũng dạy cho tụi em nhiều kỹ năng mềm để sau này đối phó với cuộc đời khắc nghiệt ấy". Đấy tôi có một người đồng nghiệp luôn sống bất cần và ngoài khuôn khổ như thế, có ai đời lại đi nói với học sinh cuối cấp những lời thế không, để bọn nhỏ xao nhãng việc học. Nhưng tụi nhỏ lại rất quý mến thầy ấy. Ngôi trường nơi tôi dạy bỗng trở nên náo nhiệt hơn từ khi có thầy đến. Có lần tiết học ngoại khoá, thầy dắt cả bọn đi ra con sông nhỏ sau trường quan sát và cho bọn chúng vẽ những gì chúng nhìn thấy. Lại có lần tiết học nhạc thầy hoá thân thành chú hề nhảy múa khiến bọn trẻ khoái chí cũng nhảy múa hát hò theo. Hầu như đứa trẻ nào cũng thích được học với thầy ấy. Có lẽ những người giáo viên như chúng tôi đã sống quá khuôn phép, không dám vượt ra ngoài cái khuôn ấy để làm điều lớn lao hơn. Trong trường có một cô bé rất nhút nhát, dạng như tự kỉ, cô bé rất ít khi nói chuyện với ai, nhưng không hiểu bằng cách nào thầy lại bắt chuyện được và dần dần cô bé ấy trở nên thân thiện hơn, nói cười nhiều hơn. Nhưng chỉ nói cười với thầy ấy thôi, gặp người khác cô bé vẫn rất sợ hãi, lai thu mình vào cái vỏ ốc của bản thân. Tôi có hỏi thầy làm cách nào mà hay vậy? Thầy mỉm cười nói rằng "với trẻ con hãy trò chuyện với chúng như kiểu ta cũng đang là một đứa trẻ thì tự khắc nó sẽ ko sợ mình thôi".
Thật khâm phục thầy nên thấy cuộc thi của Star Kombucha tổ chức dành vài lời viết về một người thầy, người đồng nghiệp đáng kính ấy. Chắc thầy sẽ không biết được tôi lấy thầy đi thi đâu nhỉ, dù sao cũng cảm ơn thầy vì đã dạy cho tôi cách để trở thành một người giáo viên hoàn hảo hơn trong mắt tụi nhỏ <3
♥️ Người gửi: Đinh Thị Hảo
♥️ Người nhận: Đinh Văn Hoàng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Tuổi thơ – ai cũng có. Và tuổi thơ tôi rất …. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê yên bình. Sáng đến trường , chiều đi chăn trâu. Nhưng có phải đơn giản như thế đâu? Chỉ như thế thì làm gì có chuyện để nói. Tôi nhớ! Những trưa hè trốn ngủ, trèo cây, lội ruộng , tắm sông. Tôi nhớ! Những buổi chiều thả trâu trên đồng, đi thả diều, nướng khoai nướng cá. Rồi những đêm cầm đèn soi ếch, gặp con rắn nước là vứt đồ nghề chạy. Còn bao nhiêu trò chơi trẻ con tôi đều tham gia hết. Đồng hành cùng tôi trên chuyến xe tuổi thơ ấy là anh trai tôi, hơn tôi 3 tuổi. Hai anh em tôi tha thẩn hết đồng nọ đến ruộng kia. Những lỗ cua đào, những hang chuột chũi, những gốc cỏ non … chỗ nào cũng có dấu chân của chúng tôi. Những con diều giấy xé từ quyển vở mới học hôm qua, bố phát hiện ra, anh là người chịu đòn.
Những buổi trưa trốn mẹ ra bờ ao trèo cành sung cành ổi, mẹ đi tìm về , mẹ mắng anh nghe. Đêm hè đầy sao, anh ra bờ ao vợt đom đóm thả vào vỏ trứng cho tôi chơi, vỏ trứng vỡ , đom đóm bay cao, tôi òa khóc anh lại dỗ dành. Rồi những hôm trên bờ đê, tụi trẻ con góp củ khoai củ sắn bắp ngô con cá để nướng ăn chung. Những miếng ngon nhất đều phần tôi, ai bảo tôi có anh trai lớn nhất hội làm gì. Chúng tôi cứ lớn lên như thế, đi đâu làm gì đều cùng nhau. Có cãi vã có giận hờn anh đều làm lành trước. Nhưng thời gian không chờ đợi ai.
Anh lên cấp 3 trở thành người lớn, tôi vẫn là đứa con nít học cấp 2. Con trâu già còn mình tôi đi chăn, củ khoai nướng một mình tôi cắn. Anh đi học ngày anh đi học đêm, không ai bắt đom đóm cho tôi nữa. Những ngày nghỉ anh dạy tôi chơi cờ vua, dạy tôi đánh cầu lông, dạy tôi chơi điện tử. Tôi lại có trò mới rồi. Học hết cấp 3 anh rời nhà sang tỉnh khác học nghề, tôi cũng lên cấp 3. Cuối tuần anh về chơi , anh em lại buôn chuyện trên trời dưới biển. Anh kể tôi nghe: ngoài kia bầu trời rộng lớn thế nào, con người ra sao. Trong mắt tôi anh là người giỏi nhất, cái gì cũng biết, việc gì cũng hiểu. Lần này thì anh đi xa thật, anh đi xuất khẩu lao động, một năm gọi điện về nhà được 2, 3 lần. Từ đây, có một bức tường vô hình ngăn cách anh em tôi. Tôi lên đại học thì anh trở về. Nhưng tôi học xa nhà lắm , một năm về nhà được đôi ba lần. Lần nào về cũng chỉ ở vài ngày rồi đi. Khoảng cách xa lạ chưa kịp lấp đầy thì đã nới rộng thêm. Tôi mải mê với những trò chơi mới nơi đô thị phồn hoa, anh mải miết đi làm kiếm tiền lấy vợ. Vô tình thanh xuân của tôi có những chàng trai có nét tính cách giống anh. Phải chăng tôi luôn đi tìm một người có thể bao dung và chở che tôi như thế. Giờ đây, anh có gia đình của anh, tôi có gia đình của tôi. Khoảng cách không chỉ là địa lý, mà còn cả nỗi lo toan áp lực cuộc sống nữa. Một năm tôi chỉ về thăm nhà một lần, nói với anh vài câu là không biết nói gì nữa. Anh đã thay đổi rồi, tôi cũng đâu còn như xưa. Tự nhiên hai anh em lại xa lạ đến vậy. Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi có khó khăn, anh sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ. Thỉnh thoảng trong giấc mơ đêm, tôi thấy cậu bé trai lau nước mắt cho em gái và nói : đừng khóc, anh sẽ luôn bảo vệ em.
♥️ Người gửi: Phạm Thị Thu Hiền
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Mai
♥️ Câu chuyện tham dự:
"Cô giáo cấp 3 của Em, từng dạy em và giúp em có một định hướng giúp em sau này gắn bó với nghề giáo hơn. Đã gần 10 năm trôi qua nhưng những kỉ niệm ngày nào vẫn còn nguyên vẹn trong tim em. Cảm ơn Cô và chúc Cô luôn mạnh khỏe! Đây là bài thơ em viết dành tặng Cô
Cô trò ta xa nhau đã bao lâu rồi nhỉ
Kỉ niệm ngày xưa in đậm mãi không nguôi
Dòng lưu bút ghi nhớ bao hồi ức
Xa Cô rồi mới tha thiết nhớ thương Cô
Lời Cô dạy trong tim em in dấu
Ra trường rồi thành đạt là nhờ đâu
Cành phượng đỏ che bóng Cô còn đó
Người lái đò tận tụy mãi là Cô
Tết năm nay lại như bao năm khác
Nhớ Cô mà chẳng thể đến thăm Cô
Thôi thì đành dành tâm tư lưu lại
Nối tình thân cho tình càng thêm thân
Lòng cầu mong Cô dồi dào sức khỏe
Dạy cho đời bao lớp lớp tinh khôi.”
♥️ Người gửi: Phạm Thị Thanh Hiền
♥️ Người nhận: Phạm Thị Thanh Vi
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mùa xuân lại sắp đến rồi, phố phường ngập tràn niềm hân hoan, những con đường rạng ngời những bông hoa tươi thắm. Từ khi tôi có những ký ức đầu tiên về mùa xuân, về Tết Nguyên Đán là hình ảnh chị hai tôi chở tôi đi ngang qua những con đường bày bán đầy hoa Tết. Tôi ghi nhớ Tết Kỷ Mão năm 1999, chị đạp xe mang tôi băng qua những phố ngập đầy hoa quả, lúc băng qua đường Châu Văn Liêm (Long Xuyên, An Giang) thì tôi nghịch ngợm lấy đá chọi mấy con chó ven đường làm cho nó rượt theo, hai chi em vừa cười vừa thở hổn hển chạy vui thật là vui. Những năm sau đó, có nhiều thay đổi diễn ra trong cuộc sống, tôi dần lớn lên và nặng ký hơn, những điều không thay đổi chính là chị tôi vẫn đạp xe mang tôi theo trên những phố phường dài miên man và chật chội....
Một mùa hè của lúc nào đó vào năm 1997, khi kinh tế nhà tôi gặp khó khăn lớn, mẹ dắt tay chị em tôi đi bộ từ chợ Mỹ Long về nhà. Đường đi dọc theo công viên "Mùa thu lá bay" đối với một đứa trẻ 5 tuổi thì quá xa xôi, tôi đi không nổi, nên mẹ và chị thay nhau bế và cõng tôi. Tôi còn nhớ mình luôn thích mẹ ẵm hơn vì mẹ tròn trịa, khi trên lưng mềm mại còn chị thì gầy nên không thoải mái bằng. Ba mẹ con còn đi đò để về nhà vì không có đủ tiền đi xe ôm. Con đò ngang nơi ấy tưởng đã nhạt nhòa theo năm tháng nhưng nó mãi sống trong lòng tôi...
Trung Thu năm 2005, chi 2 lấy chồng. Từ bé đến lớn hiếm khi nào hai chị em không gây lộn với nhau, chỉ có 1 tuần trước khi chị tôi lập gia đình là không. Tôi không thể nào thích nghi ngay, khi bên cạnh mình không còn chị nữa. Lúc đó tôi ước mình có đôi cánh để ngăn thời gian đừng chạy nữa, để tôi được chăm ngoan hơn khi tôi còn bên cạnh chị ...
Mùa đông của một năm nào đó khi tôi dưới 10 tuổi. Chị 2 hay bảo tôi rằng là nết ngủ tôi rất xấu, có bị con kiến tha đem bỏ xuống sông vẫn không hay biết gì. Khi ngủ hay giật gối ôm của chị. Nhưng tôi chưa bao giờ tin điều đó. Cho đến một hôm, khi tôi lần đầu tỉnh giấc lúc nửa đêm thì ngỡ ngàng khi thấy chị 2 nằm chèo queo, co ro, trống không không mền không gối...... do bị tôi giật hết rồi. Thành thật xin lỗi chị.
Mùa thu năm 2007, cụ thể là ngày 09/10/2007 chị tôi đã mang một thiên thần đến với thế gian này.Thật hạnh phúc khi ở bên cạnh bé. Cầu mong cháu mãi mạnh khỏe và vui vẻ...
2021 ,Xuân về Tết đến, em cầu chúc cho chị 2 luôn tươi trẻ, khỏe mạnh và an khang .Thiên thần bé bỏng của chúng ta chăm ngoan học giỏi, bình an một đời, mãi luôn phú quý.....
Cần Thơ, ngày 20 tháng 12 năm 2020
Em gái Thanh Hiền kính bút
♥️ Người gửi: Phạm Thị Hiền
♥️ Người nhận: Phạm Thị Thúy
♥️ Câu chuyện tham dự:
Là chị dâu nhưng tôi ít tuổi hơn cô em chồng, vì khoảng cách nhau không nhiều nên hai chị em rất hay gần gũi tâm sự. Cô lấy chồng ở Nam Định cách xa nhà bố mẹ chồng tôi 65km nên thỉnh thoảng có những dịp lễ Tết quan trọng cô hay lên thăm nhà. Mỗi lần gặp nhau hai chị em cứ tíu tít chia sẻ mọi công việc, vui buồn trong cuộc sống.
Tôi thật may mắn khi được về làm dâu gia đình tràn đầy yêu thương. Từ bố mẹ chồng cho đến anh chị em chồng và bà con xóm làng đều sống rất tình cảm. Tuy nhiên người gần gũi và tâm đầu ý hợp nhất vẫn là cô em chồng. Hai chị em có nhiều điểm chung trong đó có một sở thích là nấu ăn. Cô nấu ăn rất ngon và trình bày các món ăn vô cùng hấp dẫn, mỗi lần gặp nhau khi cô về thăm bố mẹ hai chị em lại cùng vào bếp nấu vài món mới. Cô thích sáng tạo và hay mày mò cách chế biến món ăn mang đến sự hấp dẫn. Bố mẹ chồng thì thường bảo cô cầu kỳ mỗi lần vào bếp phải đầy đủ gia vị, chị em tôi lại nhìn nhau cười. Vợ chồng tôi công tác xa nhà nên thường chỉ nghỉ hè mới cho các con về quê chơi lâu. Mỗi lần về nghỉ hè hai đứa nhỏ cứ thích mê khi được cô “bông Hoa” đón xuống nhà chơi. Nhà chồng cô gần biển nên bọn trẻ rất thích tắm biển, con trai cô bằng tuổi con gái lớn của tôi nên mấy chị em chơi hợp nhau lắm. Cô yêu thương các cháu bởi vậy mà các con tôi ngày nào cũng kể hôm nay cô “bông Hoa” nấu nhiều món ăn ngon, cô gội đầu cho con thích lắm, cô còn chở chúng con đi làm bánh ống, … Với tôi cô thân thiết, tình cảm như chị em gái ruột có chuyện gì hai chị em cũng tâm sự với nhau. Cùng động viên nhau vượt qua mọi vui buồn trong cuộc sống. Chồng tôi thì thường đùa rằng “không biết cô là em gái tôi hay em gái anh mà suốt ngày cô bênh chị dâu”. Mỗi lần gọi điện vào hỏi thăm hai chị em nói chuyện hồi lâu mà mãi không hết chuyện.
Những ngày cuối năm đang cận kề, thời điểm này là khoảng thời gian bận nhất trong năm đối với cô. Tiệm làm tóc của cô cứ bận rộn suốt từ sáng đến tối, có khi còn không kịp ăn trưa nhìn cô tất bật mải làm đến nỗi sút cân thương lắm. Mặc dù muốn gọi điện tâm sự, nhắc nhở nhưng cô rất bận nên chẳng có thời gian nghe điện thoại. Cứ gần đến Tết là lại nghĩ đến cô và thương cô nhưng không thể san sẻ được điều gì, tính chất công việc đã cuốn hai chị em vào guồng xoáy bận rộn. Lòng tôi chỉ thầm cầu mong cô luôn mạnh khỏe, đại gia đình luôn bình an để mỗi dịp Tết về lại sum vầy bên nhau.
Chị em tình cảm thân thương nhưng chưa bao giờ tôi nói với cô em chồng điều đó, biết chương trình “GỬI TRAO SỨC KHỎE – NỐI TÌNH TH N XƯA” của Star Kombucha tôi vui mừng lắm. Tôi muốn nhắn gửi đến cô em chồng yêu quý lời chúc sức khỏe, luôn xinh đẹp và hạnh phúc. Chị em mình cùng cố gắng nhé Tết sắp đến rồi chúng ta lại cùng nhau sum vầy và có những kỷ niệm vui vẻ đáng nhớ. Cám ơn em vì đã luôn yêu quý anh chị và các cháu. Gia đình mình sẽ luôn yêu thương nhau em nhé!
♥️ Người gửi: Hoàng Hữu Hóa
♥️ Người nhận: Đỗ Thiên Đăng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Bác Đỗ Thiên Đăng đã không may mắn bị cụt cả hai chân trong một lần dẫm phải mìn sát thương khi đang cắt cỏ trên đồi gần nhà hồi năm 1980. Những ngày tháng sau đó, với bác thật nặng nề, u ám, tâm hồn luôn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng, vật vã trong sự cùng quẫn, và không ít lần bác đã có ý định tự kết thúc cái cuộc sống mà khi đó bác cho là vô nghĩa. Kể từ đó tới bây giờ, đã trọn 40 năm trôi qua, cuộc sống gắn liền bác với vòng quay xe lăn là định mệnh.Gia đình bác làm mấy sào ruộng, ngoài ra không có nghề gì khác. Tôi chứng kiến mỗi lần thu hoạch lúa bác ngồi trên xe lăn phơi rơm giữa tấp nập người qua lại, rồi đưa rơm cho người ta xây. Tất cả những việc đó bác làm một cách dẻo dai, nhịp nhàng như những người lành lặn khác mà không tỏ ra một chút tự ti, mặc cảm nào. Bác luôn nở nụ cười trên môi với cuộc đời. Có lần tôi còn chứng kiến bác Đỗ bê tông đường đi từ nhà ra ngõ. Bác đập từng viên đá nhỏ rồi trộn hồ, lấy thước gạt như những người thợ nề và kết quả là có một con đường rất đẹp, sạch sẽ. Tôi cảm thấy bác quả là con người có tài.
Cuộc sống khó khăn vất vả đến như vậy, bản thân thì tàn tật nhưng không vì thế bác bi quan trước cuộc đời mà ngược lại. Bác là thành viên Hội người khuyết tật huyện Triệu Phong tỉnh Quảng Trị. Hằng năm ở Hội khuyết tật tỉnh Quảng Trị tổ chức hội thi thể dục thể thao hay văn nghệ bác đều tham gia rất nhiệt tình và giành được nhiều huy chương. Ngôi nhà của bác tuy bé nhỏ nhưng treo đầy huy chương các loại trong các hội thi dành cho người khuyết tật. Tôi cảm thấy ở bác quả là con người có tài năng. Trong cuộc sống chúng ta bắt gặp rất nhiều hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ. Bác Đăng là người trong số đó đã vượt lên chính mình, vượt lên số phận để đem lại niềm hạnh phúc cho bản thân, sống có ích cho gia đình và xã hội. Đúng như Bác Hồ nói " tàn nhưng không phế".