♥️ Người gửi: Ngô Hồng Ngọc
♥️ Người nhận: Châu Ngọc Dung
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức cô đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng cô – người kính thương”
Mỗi dịp Tết đến Xuân về, con lại thấy lòng mình trầm lại, sau một năm tất bật bộn bề giữa muôn trùng bận rộn của dòng đời, như bản nhạc rock sôi động bỗng dừng lại ở một nốt lặng tròn. Những miền ký ức xưa bỗng chốc ùa về, đưa con trở về tuổi học trò ngây thơ bên những trang sách nhỏ, và hình ảnh của cô lại ngập tràn trong tâm trí với những yêu thương dịu dàng làm ấm áp cả trái tim.
Con còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên con gặp được cô, là buổi sáng tựu trường đầy nắng khi con vừa bước vào lớp 2. Cô chủ nhiệm lớp con - xuất hiện với tà áo dài tha thướt và gương mặt dịu hiền hệt như mấy bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ xưa. Ngày đó gia đình con nghèo lắm, ba đi công tác xa nhà mấy tuần mới về thăm mẹ con con một lần, ngày ngày mẹ đều chở con đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch len lỏi giữa những ngược xuôi đông đúc, ồn ào của phố xá Sài Gòn. Con ý thức được hoàn cảnh của mình nên cũng chăm học lắm, có lẽ cũng vì vậy mà cô chú ý đến con nhiều hơn. Cô luôn ân cần thăm hỏi, động viên, rèn cho con từng nét chữ. Thấy con có năng khiếu môn gì, cô đều hết lòng chăm lo, giúp đỡ. Con còn nhớ vì nhà nghèo quá nên không có tiền mua báo Nhi Đồng mỗi tuần để đọc, cô đã mang những tờ báo cô mua cho con đọc, còn khuyến khích con tham gia cuộc thi “Giải Lê Quý Đôn” do báo Nhi Đồng tổ chức, bài nào khó quá hay con chưa hiểu được cô đều tận tình gợi ý, hướng dẫn. Cứ thế, tuần nào cũng vậy, mỗi chiều thứ 6 là cô lại chịu khó ngồi lại với con sau buổi học để động viên con giải bài, khi thì là những câu hỏi toán học khó nhằn, khi thì lại là những đề văn hóc búa. Cô luôn có những cách thật hay để giúp con tự mình suy nghĩ ra đáp án, và những ý tưởng văn chương cứ thế tuôn trào với nhiều xúc cảm chân thành. Làm bài xong cô lại đưa con ra bưu điện gửi thư, với nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Ngày con được thông báo đạt giải Ba của cuộc thi, con nhảy cẫng lên vui sướng, nằng nặc đòi mẹ chở qua nhà để báo cho cô biết, con thấy được trong đôi mắt của cô ánh lên niềm tự hào vui sướng vì cái thành tích nho nhỏ mà con đã tặng cô. Từ ngày hôm đó, con càng chăm chỉ học tập hơn nữa, và con đã không phụ lòng cô khi mà liên tục những con điểm 10, điểm 9, những thành tích cao trong các cuộc thi được con mang về làm quà tặng cho cô yêu kính.
Mùa Xuân năm đó, trời mưa phùn nhẹ, con đang phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa thì cô xuất hiện trước thềm cửa nhà con vẫn với nụ cười hiền hậu và giọng nói êm đềm, cô xin phép mẹ chở con đi ra chợ. Được mẹ gật đầu đồng ý, con ngồi sau xe, ôm chặt cô và hỏi: “Cô ơi mình đi đâu vậy ạ?”. Cô chỉ nói: “Lát con sẽ biết!”. Ra chợ, cô mua cho con mấy món ăn ngon, rồi dẫn con đến tiệm cặp sách. Cô bảo cặp con cũ quá, rách nhiều chỗ rồi, nên cô thưởng cho con 1 chiếc cặp mới, con thích cái nào cô sẽ mua tặng con cái đó. Con vừa bất ngờ vừa vui sướng, ôm chiếc cặp mới còn thơm mùi da trên tay mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Món quà nhỏ nhưng con nhớ mãi, chiếc cặp sách đã xuất hiện rất nhiều trong các bài văn, bài thơ sau này của con khi học lên những lớp cao. Bữa đó cô còn mua cặp cho 1 bạn nam trong lớp – một bạn rất khó chịu, quậy phá, nhưng gia cảnh rất khó khăn, rồi cô chở con đến nhà để tặng quà cho bạn. Cô của con luôn như vậy, là người lái đò tận tụy luôn dùng tình thương yêu bao la như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim biết bao thế hệ.
Hôm nay, con đã có những thành công nhất định trong sự nghiệp của mình, nhưng mỗi lần nhìn lại quá khứ đã qua, con mãi không quên được những bài học đầu tiên, những tình cảm chân thành ấm áp mà tuổi thơ của con đã có được, nhờ cô… Con xin kính tặng cô bài thơ do con sáng tác bằng cả tấm lòng mình:
“Tuổi thơ con thật tuyệt vời
Nụ cười hạnh phúc rạng ngời yêu thương
Ơn cô dẫn lối soi đường,
Dạy con từng chữ, tỏ tường đúng sai
Dạy con bao tháng ngày dài,
Viết văn, luyện chữ, giải bài toán hay
Động viên, khuyến khích ngày ngày,
Tấm lòng chan chứa tràn đầy thương yêu,
Dạy con học biết bao điều,
Cô là người mẹ dịu hiền kính thương…”
♥️ Người gửi: Lê Hùng Phương
♥️ Người nhận: Lê Văn Khá
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Nắng chiều hiu hắt bên rèm cửa
Gió buồn nhè nhẹ thổi qua song
Cay cay khóe mắt nhòe rơi lệ
Thoáng chốc mười năm con chẳng về.”
Chiều nay mẹ gọi điện thoại cho tôi báo tin ba bị bệnh, cả tháng nay cổ đau không ăn được gì, bình thường ba đã ốm nay sụt cân thêm chỉ còn 45kg. Tôi chỉ nói với mẹ “Dạ con biết rồi” và như bao cuộc điện thoại từ mười năm nay tôi vẫn lấy lí do “con đang làm việc có gì con gọi lại sau” để dừng cuộc nói chuyện. Không gì là tự nhiên khi tôi cư xử như vậy mọi thứ đều có lí do của nó.
Mười năm trước, khi tôi mới ra trường công việc chưa có phải làm những nghề khác không ổn định, lương không đủ để trụ lại ở cái đất Sài Gòn hoa lệ này. Tôi có nhờ ba mẹ hỗ trợ một chút để tôi tiếp tục trụ lại tìm công việc ổn định.Tôi nhớ lần đó mình đã chạy xe máy một mình xuống tận Tiền Giang để nhờ ba mẹ giúp đỡ tôi thêm một tháng để chờ công việc. Tôi nhớ ba tôi, người đàn ông mà tôi luôn yêu thương và kính trọng đã đưa tôi 200.000đ chỉ đủ sống trong một tuần và nói từ nay về sau đừng bao giờ tìm ba nữa, tôi tốt nghiệp là ba tôi sẽ không cho thêm bất cứ đồng nào. Thực sự lúc ấy một phần ba tôi không thích vợ tôi bây giờ nên đã khuyên tôi chia tay và về quê sống rồi sẽ nhờ người quen chạy vạy cho tôi một công việc ở xã. Dĩ nhiên một đứa con trai còn trẻ như tôi phải luôn tin vào bản thân và lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận điều đó, tôi được dạy dỗ phải đi bằng chính đôi chân của mình sao nay người đã dạy tôi lại nói những lời như vậy, lúc đó tôi với lòng tự trọng khá lớn đã tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt để chứng minh cho ba thấy tôi không vô dụng như ba nghĩ, và trên hết tôi không muốn từ bỏ người con gái mình yêu chỉ vì sự ngăn cách ấy. Đã có rất nhiều cuộc cãi vã xảy ra thời gian đó, đỉnh điểm là ba tôi đã thốt lên những lời mà có lẽ không nên nói ra “Tao không muốn thấy mày một lần nào nữa, mày có giỏi thì tự mà đi kiếm ăn đừng đòi hỏi gì ở tao với mẹ mày vì tao đã nuôi mày lớn cho mày ăn học. Tao đã hết trách nhiệm,con người ta vừa học vừa làm giúp đỡ cha mẹ còn mày chỉ là thằng bất tài, tao không muốn mày về nhà tao nữa...”. Tôi sững sờ khi nghe câu nói đó, tim tôi như thắt lại và không thể nói thêm được một lời nào. Tôi lặng lẽ khoác chiếc bao lô cũ trên vai chạy lên thành phố ngay trong đêm ấy lòng tôi tự nhủ không bao giờ tôi về lại đó một lần nào nữa. Quãng đường quen thuộc hôm ấy bỗng thành xa diệu vợ, tôi thấy lòng trống rỗng, thất vọng với chính mình và đau đớn với những lời cay đắng của người thân, tôi tự nhủ mình sẽ không về đây nữa. Chữ hiếu chưa tròn tôi cất sâu vào tim, không phải tôi không thương hai đấng sinh thành nhưng lời nói của ba cứ cứa vào tim tôi đau đớn...
Thoáng cái đã mười năm tôi không về căn nhà mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Đôi khi mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi chuyện nhưng tôi không chia sẻ bất cứ thứ gì về cuộc sống của tôi ở Sài Gòn. Tôi giấu luôn địa chỉ tôi đang ở, địa chỉ công ty cũng như công việc tôi đang làm. Thỉnh thoảng vợ vẫn thay tôi gửi quà về nhà cho ba mẹ, mẹ vẫn giữ mối liên hệ với vợ con của tôi nhưng giữa tôi và gia đình như có một bức tường lớn ngắn cách không thể nào buông bỏ những chấp niệm trong lòng. Giờ đây tôi đã có cho mình một công việc quản lí ở công ty, một mái ấm nhỏ cho bản thân nhưng chưa bao giờ tôi chia sẻ điều đó với ba tôi một lần nào. Với tôi, ngày đó là ngày chấm hết cuộc đời mình, có lẽ tôi đã chết đói hay nghĩ quẩn mà tự tử chẳng hạn nếu tôi không mạnh mẽ có lẽ tôi sẽ làm vậy. Tôi nghĩ mình đã lăn lộn suốt hơn mười năm với bao nhiêu cay đắng tủi hờn, tôi đã phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác để phấn đấu vì cuộc sống tốt hơn, để trả hết những khoản nợ vay đóng học phí thời sinh viên, chi trả cho đám cưới và nuôi con khôn lớn từng ngày. Có lẽ khi bắt đầu làm cha tôi bắt đầu nghĩ nhiều về ba mẹ, tôi biết ba tôi rất thương con nhưng từ nhỏ ông luôn nóng tính và cộc cằn thường không vừa ý sẽ dùng roi vọt để dạy dỗ nên từ bé lúc nào tôi cũng sợ hãi mỗi khi thấy dáng ba khật khưỡng trong cơn say về nhà. Những lúc tỉnh táo ba rất ít nói chỉ lầm lũi làm việc, công việc thợ xây vất vả nhiều nguy hiểm đôi lúc ba mệt mỏi và không kìm chế được bản thân mình. Chứ những lúc tôi bệnh ba thường chạy đôn chạy đáo chở tôi đi nhà thương, đợt tôi gãy chân ngày nào ba cũng cõng tôi đến trường, con đường đến lớp thường ướt sũng và nhiều sình lầy, đôi chân ba bám chặt vào đó sợ tôi té đến trường ba để tôi ngồi xuống bàn rồi mới về, nhìn dáng ba gầy ốm đôi chân lem luốc tôi đã rưng rưng xúc động biết bao...
Cả tuần nay tôi thấy khó chịu trong lòng quá, tôi đang cố kìm nén cảm xúc để tiếp tục sống như mười năm qua nhưng sao lòng tôi cứ gợn lên những lo lắng nỗi buồn man mác. Con tim tôi mách rằng tôi phải về thăm ông ấy nhưng lí trí không cho phép tôi làm điều đó. Tôi chưa từng nghĩ về điều này tôi không biết mình phải xử lí như thế nào. Tôi nghĩ giờ đây điều tôi cần làm là mua sữa và những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người bệnh gửi cho ba mà không dám đề tên người gửi, vợ thấy tôi cứ thở ngắn than dài nên hiểu lòng tôi đang có tâm sự. Cô ấy bảo đời người vô thường anh đừng giận ba nữa, vì biết đâu trong khoảng thời dài ấy ba cũng đôi lần hối hận vì lời nói ngày xưa thì sao, ba với anh đều cố chấp như nhau không ai chịu nhún nhường chứ tình thân là sợi dây bền chặt cả kiếp này cũng chẳng thể quên nhau. Lời nói của vợ như cơn mưa tắm mát tâm hồn đang khô hạn từ lâu, nó như đánh thức những hạt mầm yêu thương nảy nở, con người ta chỉ có một đời để sống đâu ai sống mà không có lỗi lầm, thứ tha cho nhau cũng là cách để bản thân mình được thanh thản, sống mười năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn, lòng như vầng trăng khuyết cứ thấy mình chông chênh, có mái ấm xưa đã lâu lắm chưa về, lòng vẫn mãi chùng chằng không biết làm sao để nối lại sợi dây yêu thương ấy bây giờ. Ngoài kia tết đã ở rất gần tôi biết mình không níu nổi thời gian liệu ba còn chờ tôi được bao lâu nữa, nhờ Star Kombucha nối lại dùm tôi có được không?
♥️ Người gửi: Trần Thị Thuỷ
♥️ Người nhận: Tô Vi An
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi bạn-người đặc biệt một thời!
Ngày ấy khi chúng ta gặp nhau, mình học lớp 10 còn bạn học lớp 8, bạn nhỏ hơn mình 2 tuổi. Ngày ấy trò chơi kỉ niệm của chúng mình là chơi banh né, bạn còn nhớ không?
Bạn và vài người trong xóm tụi mình đã cùng chơi chung trò đó. Lần gặp đầu tiên ấy, thần ái tình đã bắn mũi tên thành công vào tụi mình, một tình cảm trong sáng đã đến. Bạn xin mình nick yahoo và số điện thoại của gia đình mình để tiện liên lạc sau khi bạn về Kontum. Mình còn nhớ nick của bạn nghe rất thú vị, đó là nick yahoo tên “anhhungdoduong...”
Rồi bạn đã vẫn giữ liên lạc sau khi bạn về lại trên nhà bạn dù chỉ một thời gian. Sau đó vì chúng ta còn tuổi ăn học nên không liên lạc mấy nữa. Thời ấy chúng ta cũng không có điện thoại thông minh và máy tính để tiện kết nối như thời bây giờ...
Rồi thời gian qua đi, thỉnh thoảng Tết đến, bạn xuống thăm họ hàng nhà bạn - nơi bạn đã gặp mình, thì chúng mình có gặp lại. Có một năm, hội ngộ nhau dịp Tết, bạn đi cùng gia đình bạn và tụi mình đi cùng họ hàng nhà bạn đến thăm dì bạn xong thì cùng đi uống cà phê ở quán Sơn Thuỷ ở xóm mình.
Lúc rời quán, mình và bạn cùng nhau đi dạo bộ riêng, trời hơi se lạnh, bạn đã có một hành động “anh hùng” khi đó - bạn lấy áo khoác ngoài khoác lên cho mình, mình đoán là kỉ niệm này bạn vẫn sẽ nhớ vì mình vẫn còn nhớ mà ;)
Chúng mình có thiện cảm cho nhau từ lâu nhưng thậm chí đến bây giờ chưa từng được nắm tay nhau, bạn nhỉ? u cũng là duyên phận, phải không?
Ngày chúng mình đi học đại học tại thành phố Hồ Chí Minh, bạn cũng có mấy lần liên lạc với mình, nhưng lúc ấy mình có quen một người rồi và anh ấy đang định cư ở xa bên Mỹ nên mình không tạo cơ hội cho mối quan hệ của mình và bạn.
Rồi như thể ông trời sắp đặt, lẽ ra chúng ta vẫn có cơ hội thuộc về nhau, bên nhau khi vào năm 2014, bạn đi cùng một người bạn xuống thăm gia đình dì bạn và thăm mình, năm ấy chúng ta đều đã chia tay mối tình riêng. Gặp lại nhau khi đó, một người họ hàng của bạn đã trêu bạn có ưng mình thì gọi bố mẹ mình là bố mẹ đi vì mọi người biết bạn có tình cảm với mình...Và khi gặp lại, tim mình và bạn một lần nữa chung nhịp đập. Lúc bạn về bạn lên tạm biệt mình mà mình cảm thấy không muốn xa bạn, mình thực muốn được ôm bạn khi ấy! Nhưng chúng ta vẫn chưa có những khoảnh khắc đó...
Bạn về gặp gia đình bạn và muốn nhà bạn xuống xin hỏi cưới mình nhưng có thể nói là chữ duyên rồi bạn nhỉ? Ngày ấy mẹ mình không cho mình đi lên nhà bạn và mình không chịu năn nỉ xin đi... Mình nghe đâu vì lâu chưa gặp lại mình nên gia đình bạn không thể đi từ Kontum xuống xin hỏi cưới...
Rồi khi xa nhau, bạn và mình hay liên lạc qua điện thoại, mỗi lần nói chuyện với bạn, mình thấy rất ấm áp, bạn nói mình sao thở dữ vậy vì lúc ấy mình nhớ bạn. Chỉ có bạn và người yêu xa một thời của mình đã nghe được tiếng thở ấy chăng? Phải chăng vì đó là tiếng yêu đặc biệt nên chỉ có hai người nghe được và nói mình mình mới biết hoá ra mình thở bạn nghe mạnh như thế!!!
Rồi khi mình ra lại thành phố Hồ Chí Minh, chúng mình vẫn giữ liên lạc, có lần bạn xuống thăm mình tại thành phố, hôm đó mình vẫn đi làm. Mình đã chỉ gặp bạn được vào tối hôm ấy. Bạn dẫn mình đi ăn ốc với cậu bạn của bạn. Sau đó mình nói bạn chở mình về vì hôm sau mình đi làm.
Tiếc là,Chúng ta chưa được nhìn hay nói chuyện với nhau nhiều, bạn nhỉ?
Rồi mình đã vô tình làm bạn xa mình khi mà lúc ấy mình tiễn người yêu cũ đi qua Mỹ. Họ nói mình quay lại với họ vì họ cảm động tình cảm mình dành cho họ sau thời gian chia tay mà vẫn thủy chung thì mình đã dại khờ quay lại mà không suy nghĩ kĩ về quyết định của mình.
Từ đó, bạn và mình ít liên lạc và xa nhau về khoảng cách tâm hồn dần dần...
Bạn quay trở lại với người yêu cũ của bạn một thời gian rồi cũng chia tay và mình thì cũng bị đá sau nửa năm lại yêu xa với người yêu cũ... Lúc này mình có liên lạc với bạn nhưng bạn giận mình và không liên lạc gì...
Rồi cuối năm 2015, bạn lập gia đình. Giữa năm 2016 mình cũng theo bước bạn. Mình có trêu bạn lúc mời bạn rằng xuống ôm tạm biệt cô dâu tương lai vì bạn biết đấy, thực sự chúng ta chưa từng có một cái ôm hay nắm tay...
Tết sắp đến, mình chợt nhớ vài kỉ niệm xưa cũ ấy... Chúc bạn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của bạn - bên người vợ trẻ xinh đẹp và cậu con trai dễ thương của bạn nhé! Những kỉ niệm một thời vẫn sẽ mãi là điều đáng nhớ trong tim chúng ta và nếu có ngày gặp lại hàn huyên, kể lại một thời thì chúng ta có cái mà nói, phải không bạn nhỉ!
Một thời đã yêu mà không nói và chưa bao giờ chúng ta nói một tiếng yêu cho nhau hay nói một chữ nhớ nhau... Nhưng bạn biết không, tôi sẽ luôn nhớ về bạn-người đặc biệt của tôi, anh hùng đo đường “anhhungdoduong” một thời!
♥️ Người gửi: Trần Thị Mỹ Tuyết
♥️ Người nhận: Lê Quốc Thanh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Khi có tuổi người ta thường hay hoài niệm và hối tiếc khi nhớ về những ngày đã cũ, tôi biết mình không thể thay đổi được quá khứ, về những day dứt khi mình đã cư xử tệ với ai đó. Và tôi vẫn luôn hối hận vì đã góp phần vào cuộc chia cắt của tình thân, tôi thực sự hối hận rất nhiều.
Tôi đã từng nghĩ mình là người đến sau, vốn dĩ bản thân mang nhiều thiệt thòi, bởi chồng tôi là người qua một đời vợ và có một đứa con trai riêng. Đó là mảnh ghép riêng quá khứ của chồng mà tôi nghĩ bản thân mình không muốn chạm vào, vì trái tim đàn bà dẫu cứng rắn đến đâu nhắc đến điều đó chắc hẳn đều đau lòng.
Chồng tôi làm tự do, rày đây mai đó, tiền làm được phần lớn đưa tôi để lo việc gia đình, lo cha mẹ già đau ốm và con trai nhỏ của chúng tôi. Cuộc sống lẽ ra cứ bình yên như thế, anh ấy chưa bao giờ nhắc gì về vợ cũ và đứa con riêng ấy cho đến một ngày giáp tết năm Kỷ Mão, khi tôi đang sên mứt dưới nhà, tôi nghe tiếng ai đó kêu khe khẽ trước cửa. Trước mặt tôi là một chàng trai trẻ chừng 16 17 tuổi mặt trông khá quen, cậu nhóc ngập ngừng chào tôi, gương mặt gầy xương xương và dáng người khá thấp bé, mang đôi dép da cũ mòn và trên vai khoác một chiếc ba lô vải con con...
Cậu nhóc hỏi về chồng tôi, một chút vỡ lẽ tôi mới biết đây chính là đứa con trai riêng thất lạc của chồng tôi. Lúc đó tôi khá ngỡ ngàng và có chút lo lắng tôi không biết cậu ấy đến đây với mục đích gì, nhưng cũng ngại không dám hỏi thẳng thừng mà bảo cậu vào nhà ngồi đợi.
Thì ra sau khi cha mẹ ly hôn được ít lâu thì mẹ cậu qua đời vì bệnh, cậu ở với ông bà ngoại lay lắt cho đến giờ. Mất liên lạc với cha và cũng vì còn quá nhỏ nên không biết phải bấu víu vào đâu, sống bên ông bà già yếu với cuộc sống khá khốn cùng. Rồi cậu lớn thêm một chút, biết nhận thức được nỗi đau của cảnh mồ côi và khao khát tình thương của cha, nên hỏi han mọi manh mối rồi quyết chí đi tìm. Khoảng cách chẳng xa nhưng vì ngày xưa cha mẹ giận nhau rất dữ, nên mọi thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, để tìm được cũng nhờ người bạn của mẹ ngày trước cho biết quê nội và tấm ảnh có mặt cha nên tìm được đến đây.
Cả buổi chiều hôm ấy tôi ngồi lặng lẽ nghe cậu kể chuyện, nhìn kỹ mới thấy đúng là gương mặt ấy rất giống với chồng tôi, đôi mắt sáng nhưng rất buồn, hai bàn tay đan vào nhau có chút ngượng ngùng, ngồi trước mặt người mẹ kế là tôi, cậu ấy có vẻ rất căng thẳng...
Tôi bảo cậu ở lại ăn cơm, đợi đến tối chồng về thì sẽ nói cụ thể hơn, thực chất trong lòng tôi lúc đó còn căng thẳng hơn cậu nhóc rất nhiều.
Chồng tôi về, nhìn thấy cậu có vẻ nhận ra ngay, nhưng không quá vồ vập. Tôi để hai cha con ngồi tâm sự riêng, sau mời thêm bố mẹ chồng qua bàn việc. Cuối cùng mọi người quyết định để cậu ấy ở lại nhà tôi. Dự định sẽ cho cậu học nghề thợ mộc gần đó, đợi ra nghề tự lo được bản thân. Tôi không hài lòng lắm nhưng cũng không phản đối, vì dù sao đó vẫn là máu mủ của bên chồng, mình phản đối e không hay lắm, nhưng giữ cậu lại đây thì lòng tôi có chút gợn sóng, có những nỗi sợ mơ hồ vụn vặt rất đàn bà, mà tôi chỉ biết giấu vào lòng mà thôi.
Con trai tôi cũng còn nhỏ quen được cưng chiều, nên ban đầu nó khá phản ứng với người anh trai từ trên trời rớt xuống, nhưng dần dần nó không còn xa cách mà trở nên gần gũi hơn, bởi cậu nhóc kia nhìn chung khá hiền lành, nhút nhát và luôn co cụm không giao tiếp cởi mở cùng ai cả. Tôi cũng ít khi nói chuyện chỉ biết loáng thoáng cậu học hết lớp 5 thì nghỉ, vì ông bà nghèo quá không lo nổi, lang thang theo bà ngoại đi bán siro đá bào ở trường học từ lúc còn bé xíu.
Bàn tay cậu to bè vì quay máy bào đá suốt nên giờ học nghề mộc có chút cứng nhắc, được cái chăm chỉ ngày nào về cũng mang theo thúng dăm bào để tôi dùng cho bếp trấu nấu nướng, vừa học vừa làm nên được nuôi cơm một bữa chỉ ăn ở nhà bữa tối.
Một thời gian chừng 8 tháng thì cậu bắt đầu làm được việc đóng tủ ghép bàn rất giỏi, có bữa đi ngang tôi thấy cậu ngồi đục đục chạm khắc rất chăm chú. Tấm lưng gầy trong chiếc áo thun cũ mèm ướt đẫm mồ hôi, nhìn từ phía sau có chút thương cảm, vì dù gần tuổi nhau nhưng con tôi ít ra còn được đến trường, ngoài giờ học còn đi đá banh thả diều với đám trẻ, nhà không khá giả nhưng cơm nước đủ đầy và áo quần lành lặn. Còn cậu lớn lên trong cảnh mất mẹ từ bé đã là một thiệt thòi vất vơ vất vưởng ngoài đường, kiếm từng miếng ăn cực nhọc đến khi tìm được cha thì ông thừa nhận nhưng cũng dửng dưng, chỉ có ông bà nội còn có chút quan tâm. Tôi thì thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, không gần gũi mà có chút xa cách. Sống chung nhà nhưng hiếm khi tôi trò chuyện hỏi han. Tôi thừa nhận mình có phần ích kỷ đôi khi nghĩ bâng quơ, sợ tình cảm con trai bị vơi bớt.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nói gần nói xa với chồng về việc sợ sau này nặng gánh, nhưng anh khẳng định với tôi, anh chỉ giúp nó có nghề ổn định, rồi cho nó ra ngoài sống, chứ mọi yêu thương anh đều dành cho con trai chung. Nghe anh nói vậy thì tôi như trút được gánh nặng tinh thần và dằn lòng đợi thêm một thời gian nữa.
Khoảng hơn năm thì cậu ấy được lên thợ chính thức và được trả công. Tôi không biết bao nhiêu, cũng chẳng bao giờ hỏi. Cậu dè dặt gửi tôi 100.000 đồng tiền ăn mỗi tháng. Thực ra khi ấy đó cũng là số tiền khá lớn, vì mỗi ngày tôi đi chợ chưa tới 10.000 đồng đã đủ bữa ăn cho cả nhà, nhưng tôi vẫn bực tức. Tôi nghĩ nuôi cậu bao lâu nay, lẽ ra nên gửi nhiều hơn mới đúng, dấm dứt trong lòng nhưng tôi lại chẳng nói ra sợ mang tiếng mẹ ghẻ hạnh họe con chồng. Sống trong nhà nhưng cậu như chiếc bóng lặng lẽ, ngoài nói chuyện với đứa em cùng cha khác mẹ thì hầu như chẳng nói gì với ai. Chồng tôi khá vô tâm, đi làm về chỉ hỏi han đứa em mà không để ý thằng anh ngồi lẻ loi trên chiếc đi-văng, đôi mắt có chút buồn và hiếm khi nở nụ cười.
Thằng nhóc ấy cũng thuộc dạng có hoa tay, lâu lâu có đem về chiếc ghế, chiếc bàn tự đóng từ mảnh gỗ thừa xin chủ, nhìn khá đẹp và chắc chắn, cho em trai ngồi học thoải mái. Nó không nói gì với tôi, nhưng cũng khá tinh tế khi đem về chiếc tủ gỗ chạm trổ họa tiết có gắn gương soi. Bảo tặng tôi treo áo dài cho gián khỏi cắn. Lúc về nhà, nhìn thấy tôi cũng khá bất ngờ với đứa chỉ mới mấy mười tuổi đã làm ra tiền, biết quan tâm đến mọi người bằng những hành động khá ấm áp, nhưng tôi vẫn không thể bỏ xuống hòn đá nặng trong tim mình, tôi biết mình cố chấp một cách vô lý.
Có một hôm, tôi thấy cậu ngồi một mình sau nhà lúc đêm tối, bóng dáng lặng lẽ nhìn khá tâm trạng. Hôm ấy trăng mười sáu sáng, dường như cậu đang thổi sáo, tiếng sáo réo rắt khi buông khi bắt như suối ngàn tuôn chảy, như nói lên tiếng lòng giấu kín. Nó làm tôi chợt nhớ đến bài thơ Đường được nghe từ ngày còn nhỏ:
"Một mình trong khóm trúc,
Gảy đàn rồi hát chơi,
Rừng sâu kẻ không biết,
Trăng sáng chiếu lên người..."
Cậu ngồi đó khá lâu đến khi tôi thấy trăng dường như hòa lẫn vào nỗi buồn tận sâu của cậu, như một bức tranh ảo ảnh tràn ngập sự não nề.
Sau này tôi mới biết hôm ấy là ngày giỗ của mẹ, cậu tự mua ít trái cây rồi cúng trong lặng lẽ, người chồng của tôi từ lâu đã không còn quan tâm đến người vợ cũ đã mất, vô tình nên cũng chẳng bao giờ đả động đến việc cúng giỗ. Tôi không biết hương hồn bà ấy có lạnh lẽo lắm không, nhưng nhìn cậu con trai của họ bây giờ, là một người mẹ lòng tôi có chút xót xa...
Vài tháng sau cậu xin phép mọi người về lại bên ông bà ngoại, cũng chẳng hẹn ngày quay trở lại. Trước khi đi còn cảm ơn tôi vì đã cưu mang suốt thời gian qua, cậu xin lỗi vì đã đem đến sự bất tiện và khó xử cho tất cả mọi người. Cảm ơn đã cho cậu được học nghề đến nơi đến chốn. Cậu biết ơn vì lúc đói khát bơ vơ đã không bị xua đuổi... Tôi nghe khá nhói lòng, dù gì cậu ấy còn khá trẻ, lẽ ra được cha dạy dỗ cận kề thì lại sống trong cảnh cô đơn, luôn thấy mình là người thừa thãi.
Nhiều năm sau, cậu chưa từng quay trở lại, biến mất như bọt biển tan vào đại dương, không để lại chút dấu vết gì. Ông bà nội đến lúc mất vẫn quay quắt nỗi ân hận với đứa cháu côi cút lạc loài, còn chồng tôi khi có tuổi đã bắt đầu hối hận day dứt vì đã đối xử tệ với núm ruột của mình. Còn tôi cứ nghĩ giá như mình rộng lòng hơn một chút, đón nhận và coi cậu như một người thân thì có lẽ cậu đã không rời đi như thế, để con trai tôi có người anh dẫn dắt và yêu thương nó sau này, nhưng tất cả chỉ còn lại giá như.
Mấy năm gần đây khi chồng tôi bắt đầu thường xuyên đau ốm bắt đầu cho người dò la tin tức về cậu, tìm về quê cũ nghe được tin cậu đã lập gia đình vui vầy bên vợ con, cũng đang làm cho xưởng nội thất nghe tin lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã từng day dứt biết bao nhiêu giờ đây nghe tin ấy cảm thấy thật mừng ít nhất cậu đã tìm thấy hạnh phúc cho mình bù đắp lại cuộc đời trống vắng đơn côi. Tôi muốn nói với cậu lời xin lỗi tận đáy lòng, hy vọng trong tương lai cậu sẽ mở lòng đón nhận con trai tôi để nó được gọi thêm lần nữa hai tiếng “anh hai”.
♥️ Người gửi: Nguyễn Hải Yến
♥️ Người nhận: Lê Thanh Triều
♥️ Câu chuyện tham dự:
Sài Gòn, ngày 14 tháng 12 năm 2020.
Gửi cậu, Thanh Triều,
Lâu thật lâu rồi, tớ và mẹ tớ nhớ cậu. Lần gần đây nhất tớ gặp cậu là một ngày đầu hạ của hơn tám năm trước. Cậu đã không cho tớ biết rằng cậu sẽ không còn học cùng tớ nữa, ở mảnh đất thân thương này cũng không còn cái gọi là “nhà” của cậu nữa. Cậu thoắt biến mất sau làn nắng hạ tàn phai, lớp năm của tớ bắt đầu với sự lạ lẫm và thiếu vắng cậu, chàng trai thật thà dễ thương từng cùng tớ học chung dưới một mái trường bốn năm.
Vậy mà đi đến một nơi xa thật xa mà không một lời tạm biệt.
Tớ vẫn nghĩ cậu rồi sẽ quay lại, và cậu quay lại thật. Đó là mùa hạ cuối cấp một. Tớ bắt đầu học thêm. Cậu gặp mẹ tớ ở chợ gần trường, cậu hỏi mẹ tớ về tớ, mẹ tớ bảo tớ đang ở trường. Cậu vào trường tìm tớ, nhưng tớ không gặp được cậu. Đến khi mẹ đón tớ về nhà, tớ mới biết cậu đã đến. Nhưng trớ trêu làm sao khi mà tớ và cậu lại không gặp được nhau.
Tớ càng tin rằng rồi sẽ có ngày tớ với cậu được gặp nhau.
Hè lớp sáu, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp bảy, tớ lên trường cấp một đợi cậu, Nhưng cậu không về.
Hè lớp tám, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp chín, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười một, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười hai, tớ không lên trường cấp một đợi cậu được. Và cậu vẫn không về.
Tớ không thể nhớ được lớp hai và lớp ba đã trải qua thế nào, cũng không nhớ được hai năm đó cậu đã ngồi ở đâu, không có chút kí ức nào lưu lại giữa tớ và cậu. Nhưng năm lớp một và lớp bốn thì khác.
Năm tớ và cậu cùng học lớp một, cậu là một cậu bé mũm mĩm với làn da hơi ngăm, và lúc nào cũng cười suốt. Cậu có hàng chân mày rậm và đen sẫm, quả tóc đầu đinh càng khiến cậu trông tròn trịa hơn. Mẹ tớ dạy lớp tụi mình. Nhớ nhất vẫn là Thanh Triều thật thà và dễ thương vô cùng trong tiết tự nhiên và xã hội. Hôm đó mẹ tớ có dặn vui là nhà bạn nào có gà con thì mang lên lớp cho các bạn xem với, hôm sau thấy cậu lấp ló trước cửa lớp với cái lồng chim con con được che bằng một mảnh vải màu xám sọc. Cậu xách vào lớp trước sự tò mò của các bạn. Và cứ giữ khư khư sự tò mò của mọi người cho đến khi vào tiết tự nhiên và xã hội. Cậu mang lồng chim lên đưa cho cô giáo (là mẹ của tớ). Trong đó là một chú gà con. Cô khẽ bế nó lên đưa trước cả lớp trước sự thích thú của mọi người và sự ngại ngùng của cậu. Cô giáo thực sự ngạc nhiên vì cậu trò nhỏ này. Tớ vẫn nhớ đến giờ múa hát sân trường, cả lớp trống tải chỉ có hai đứa – tớ đang sốt nên không ra tập được, còn cậu ở lại vì chú gà con. Nó không thấy cậu là kêu inh ỏi lên. Hình như đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của tớ với cậu, chỉ nhớ rằng rất vui, và cậu cười suốt.
Sau tiết học vui vẻ đó là những ngày học tự nhiên và xã hội vui vẻ hơn bao giờ hết. Cậu mang cả mèo con, rau cải, củ, quả, những thứ mà sách giáo khoa của tụi mình có. Mẹ tớ có lần gặp phụ huynh và nhắn rằng không cần phải mang đồ lên học đâu, nhưng mẹ cậu cười nói là mang được thì mang lên cho tụi nhỏ cùng chơi cùng học, có sao đâu, mà nhà cũng có những thứ đó, chắc gì tất cả tụi nhỏ đều được thấy, sờ?
Nhà cậu năm đó còn trồng cả bưởi da xanh cơ. Những ngày có thu, tết, hay cả ngày nhà giáo Việt Nam, khi tan học đều thấy mẹ cậu cầm một cặp bưởi đợi mẹ tớ. Hình ảnh quen thuộc đó xuyên suốt trong bốn năm học cấp một đều đặn in vào hồi ức của tớ.
Năm tớ và cậu học chung lớp bốn, nhà cậu có thêm món mới: mơ ngâm đường. Hôm đó cậu hỏi tớ muốn ăn không, tớ nói tớ không biết món đó là gì cả, cậu chỉ cười. Ngày hôm sau cậu mang cho tớ một chai đựng đầy quả. Nhưng không may là bạn xung quanh thấy được nên “tấn công” hết sạch, còn tớ thì ngơ ngác chưa kịp thử miếng nào. Thế là hôm sau nữa, cậu lại mang theo một chai đựng đầy quả…
Cậu còn mang dâu da lên lớp và chia với tớ. Giờ nghĩ lại mới thấy ngày trước cậu thiên vị tớ hơn hẳn những bạn học khác. Mà tớ lúc đó thì chơi thân với tất cả mọi người…
Những tháng ngày đẹp đẽ đó xa thật xa rồi. Tớ và cậu cũng lâu thật lâu rồi không gặp nhau. Những tin tức về cậu mong manh không tín hiệu. Tớ không biết cậu đã đi đâu, mẹ tớ cũng không biết…
Rồi một lần ai đó nói với tớ là bố cậu mất rồi, cậu và mẹ đang sống ở Lâm Đồng. Người đó còn nói là bố cậu mất thì đỡ làm khổ hai mẹ con. Bố cậu là sâu rượu, khi không còn tỉnh táo thì đánh đập mẹ cậu, có phải không? Tớ thậm chí còn không biết những điều này có đáng tin hay không. Tớ chưa từng thấy bố cậu lên trường, có phải chăng là thật…? Tin tức phong phanh như cơn gió tình cờ lướt ngang qua, không ai chứng thực, cũng không biết ai thấy nó. Nhưng dù sao tớ vẫn mong cậu và mẹ cậu vẫn thật mạnh khoẻ, vẫn vui vẻ như ngày nào, và cậu vẫn được đi học, thành công, hiếu thảo.
Lê Thanh Triều, tớ nhớ như in họ và tên của cậu, nhớ cả khuôn mặt vui vẻ của cậu, nhớ những khoảnh khắc cậu và mẹ đứng cùng nhau, chờ mẹ tớ. Tớ nhớ cả sinh nhật cậu gồm 4 và 5. Nhớ những quả dâu da xanh xanh chua ngọt, nhớ mùi mơ ngâm thơm thơm len qua vỏ nắp…
Ước gì tớ và mẹ được gặp lại cậu và mẹ cậu nhỉ. Tớ và mẹ nhớ cậu nhiều lắm đấy, không biết cậu và mẹ cậu thì sao…
Triều nè, dù sao thì cũng phải sống thật tốt nha. Thật tốt như hồi tớ và cậu còn gặp nhau. Cậu là một người vui vẻ và vô cùng thật thà, còn hiếu thảo hơn ai hết. Tớ chỉ mong ngày gặp lại, cậu vẫn là cậu của ngày trước, không xa lạ và thật ấm áp.
Tớ chúc cậu và mẹ cậu ở nơi xa luôn vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc hai mẹ con cậu vạn sự bình an!
Tớ và mẹ tớ nhớ cậu và mẹ cậu nhiều lắm…
Bạn của cậu,
Nguyễn Hải Yến.
♥️ Người gửi: Võ Thị Ngọc Hoàn
♥️ Người nhận: Hoàng Văn Chiến
♥️ Câu chuyện tham dự:
"Gửi cậu, người bạn thân của tớ ! "
Cậu biết không, hôm nay nhờ có chương trình "gửi trao sức khỏe - nối thân tình xưa" mà tớ có can đảm viết ra những lời thật lòng mà tớ thông qua chương trình muốn gửi tới cậu . Trước tiên tớ muốn nói với cậu rằng: Chiến à. Tớ nợ cậu 1 lời xin lỗi, tớ xin lỗi cậu.
Từ ngày cậu và tớ xa nhau không còn hay nói chuyện với nhau như trước nữa, tớ rất buồn, và tớ rất nhớ cậu. Đã bao lâu tớ chưa gặp cậu đây.
Cậu biết không ? Cậu là người bạn , là người anh em mà tớ thân nhất. Chúng ta từng là bạn thân từ hồi còn bé, chúng ta từng cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, đã cùng nhau nghịch dại, để rồi mỗi đứa bị bố mẹ cho xơi no đòn.
Cậu còn nhớ sinh nhật lần thứ 18 của tớ không? Cậu đã từng hứa với tớ rằng: cậu sẽ mãi là người bạn thân nhất của tớ cho tới già. Tớ đã rất vui khi nghe điều đó. Nhưng đời người mà cậu , đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai đâu. " Ngày hôm qua " ấy lại trôi đi như một giấc mơ...
Rồi cái ngày định mệnh cũng đã đến , cái ngày mà đã chia cắt tình bạn của hai chúng ta . Cái ngày mà tớ đã mất cái điện thoại mà bố đã mua cho tớ. Mà tớ đã nghĩ ngay tới cậu đã lấy cắp cái điện thoại của tớ. Vì sao lúc đó tớ chỉ nghĩ cậu lấy cắp điện thoại của tớ cậu biết không? Vì tớ nghĩ cậu là người bạn thân nhất và chỉ cậu mới biết điện thoại tớ bỏ đâu và đã lấy cắp của tớ.
Lúc đó trong đầu tớ cứ nghĩ rằng cậu chơi thân với tớ chỉ là lợi dụng để ăn cắp cái điện thoại của tớ thôi. Rồi tớ nóng giận đã trút lời nói mắng cậu rằng: sao cậu ăn cắp cái điện thoại tớ ? Cậu chơi thân với tớ chỉ là ý đồ thôi, lợi dụng thôi đúng không ?
Lúc đó cậu nói với tớ rằng: "mình không ăn cắp cái điện thoại của cậu. Còn cậu tin hay không thì tùy. Vì mình có giải thích cho cậu hiểu thì cậu cũng không tin mình" Chiến nói. Lúc đó tớ mắng cậu rằng: từ nay tớ và cậu đường ai nấy đi, không bạn thân gì nữa hết. Nói xong, cậu vội quay lưng đi , kể từ đó hai ta không liên lạc gì với nhau nữa, dù vẫn còn lưu số điện thoại của nhau. Sau này một buổi chiều tớ đang xem phim , bỗng có tin nhắn gửi tới tớ và tớ đã đọc, nội dung tin nhắn từ một người tên trang nhắn rằng: " Hoàn à. Trước đây, là do Trang lấy cắp điện thoại của cậu đó, không phải chiến ăn cắp cái điện thoại của cậu đâu. Do mình đố kị tình bạn thân của cậu , nên mình mới làm vậy cho cậu hiểu lầm Chiến. Cho mình xin lỗi cậu"
Đọc xong tin nhắn của bạn Trang gửi cho tớ , tớ đã khóc rất nhiều, nước mắt của tớ đã rơi lúc nào không hay, trong danh bạ tớ vẫn lưu số điện thoại của cậu vào một góc nhỏ. Lúc đó tớ chỉ nghĩ việc tớ làm lúc này là gọi điện cho cậu để giải thích, nhưng cậu đã không nghe máy. Có phải cậu giận tớ lắm đúng không? Thứ tớ làm lúc này là giải thích cho cậu hiểu rằng tớ đã rất hối hận, tớ đã hiểu nhầm cậu. Tớ xin lỗi. Tớ thật sự xin lỗi cậu. Tại tớ , vì tớ mà chúng ta phải xa cách, vứt bỏ đi những kỉ niệm vui buồn, những tháng năm bên nhau, và đặc biệt chính là mất đi tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta. Tớ đã dằn vặt bản thân mình. Ở bên cậu nhiều năm như vậy, cậu đã cho tớ biết thế nào là sự ngọt ngào của tình bạn. Cậu đã chia sẻ cho tớ từng cái kẹo, gói bánh, những niềm vui nỗi buồn, cậu đã cho tớ rất nhiều ... Nhưng xin lỗi cậu, tớ chẳng làm được gì cho cậu....
Có thể cậu sẽ mãi giận tớ , nhưng tớ thực sự xin lỗi cậu, cậu hãy tha thứ cho tớ nhé, được không Chiến, người bạn của tớ. Nếu có cơ hội gặp lại, tớ sẽ bù đắp cho cậu. Hứa với tớ rằng cậu sẽ luôn vui vẻ, và sống thật tốt nhé bạn thân của tớ. Sắp đến tết rồi , tớ chúc cậu một năm mới an khang, thịnh vượng, và cậu tha thứ cho tớ nhé, chúng ta vẫn làm bạn thân như lúc trước cậu hứa với tớ rằng: sẽ làm bạn cho tới lúc già nha cậu. Cậu không được nuốt lời đâu đó.
Mà tớ tin rằng bởi tết này Star kombucha sẽ là chiếc cầu nối cho những giao tình ấy, giống như câu chuyện của tớ và cậu đó, thông qua chương trình GỬI TRAO SỨC KHỎE - NỐI TH N TÌNH XƯA, cậu sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tớ, và cậu tha thứ cho tớ.
Nhờ chương trình gửi lời xin lỗi của em đến với người bạn em nhắc trong bài ạ. Cảm ơn chương trình rất là nhiều.
♥️ Người gửi: Hồ Thu Hoàng
♥️ Người nhận: Trần Thị Thanh Tâm
♥️ Câu chuyện tham dự:
CÔ GIÁO LỚP MỘT CỦA TÔI
Và thế là mùa thu đã sang, mùa đông cũng âm thầm lặng lẽ đến. Thời gian vô tình thấm thoát trôi đi, khiến người ta thấy dòng đời như là nguồn suối chảy dài vô tận. Tự dưng tôi lại nghe đâu đấy mấy lời tha thiết:
“Ngày đầu như thế đấy
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô Tiên”
Bỗng chốc tôi có cảm giác như đang trở về một nơi nào đó thân quen, lòng bồi hồi quá! Chính xúc cảm ấy, đột nhiên đưa tôi trở về kí ức của quá khứ. Cứ thế, tôi nghĩ: “Có phải chiếc radio cũ kĩ mà mình đang xem đó là câu chuyện của hơn 10 năm về trước không?” Càng nghĩ, tôi càng cố gắng nhớ, tôi nhớ về người phụ nữ thân thương là cô Nguyễn Thanh Thúy của thời lớp Một. Trong phút giây trầm lặng, tôi cứ tưởng cả ngàn thước phim thời cấp một mùa về.
Những ngày mùa hạ vàng ươm, tiếng ve vẫn rả rích kêu. Bất chợt một bóng người phụ nữ nhỏ bé với mái tóc ngăn ngắn đập nhanh vào mắt tôi. Cô mang một nụ cười đôn hậu, cộng thêm một chiếc mũi cao cao, trông cô dịu hiền đến lạ. Là một giáo viên ưu tú của trường, đồng thời cô còn là chủ nhiệm lớp một của chúng tôi nữa đấy! Trải qua nhiều năm đứng trên bục giảng, cô vẫn mẫu mực đưa biết bao nhiêu thế hệ học sinh sang bến bờ tri thức, không một lời than vãn. Trái lại, chính lòng yêu nghề, yêu trò tha thiết làm cô trở nên vĩ đại hơn.
Những ngày đó bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng bức hay giá lạnh, cô vẫn cặm cụi chiếc xe máy cũ rích, lóc cóc đến trường. Chúng tôi vui lắm các bạn ạ! Ôi hàng chữ cái a, ă, â... trên chiếc bảng đen mộc mạc cùng với một giọng đọc ôn tồn của cô đưa chúng tôi đến tầm tri thức mới.
Chính những ngày đầu bước vào trường học, bước vào thế giới tri thức ấy, cô đã bày vẽ chúng tôi biết nói lời xin lỗi và cảm ơn. Cô dạy chúng tôi về sự kính trọng, lễ phép. Từ khi có cô ở bên cạnh, cuộc sống chúng tôi trở nên thú vị hơn. Người phụ nữ ấy đã cho chúng tôi biết thế nào là cái chữ, thế nào là phép tính cộng trừ nhân chia. Bài tập đọc năm nào em còn nhớ, đọc chữ O cô dặn phải tròn môi... Sự tận tụy của cô làm chúng tôi cảm động lắm! Cô là người đầu tiên cầm tay chúng tôi đong đưa từng nét, từng nét một. Bàn tay cô ấm lắm, nắn nót nghiên bút bày vẽ cho chúng tôi. người Cô giáo của tôi giản đơn lắm, đôi lúc chúng tôi hay trêu cô là “sao cô không mặc váy?”. Vẫn nụ cười duyên dáng ấy cô nói :“Cô già rồi, váy vóc gì nữa”. Mãi cho về sau tôi mới hiểu, cô vốn dĩ thích những thứ nhẹ nhàng, đơn giản.
Thế đấy các bạn ạ! Cô là một tấm gương về sự giản dị, không trau chuốt, không lòe loẹt nhưng tôi vẫn thấy vẻ đẹp ngời sáng của cô. Đôi lúc, tôi nghĩ lại mà thương cô. Lúc đó chúng tôi chỉ là những cô bé, cậu bé ngây thơ, nếu không có cô quản khó nhọc thì chúng tôi sẽ không được như bây giờ. Chính nhờ bàn tay cô uốn nắn cho chúng tôi lớn khôn như bây giờ. Người phụ nữ nhỏ bé xưa ơi! Cảm ơn người đã tần tảo sớm khuya dưới ngọn đèn vàng le lói, cảm ơn những trang giáo án của cô đã cho chúng tôi con chữ. Và cảm ơn tạo hóa đã ban tôi một người mẹ thứ hai trong cuộc đời.
Đò về, đò lại đi mà ai có thể đếm được chuyến đò ấy chở bao thương yêu? Người phụ nữ mà tôi biết ơn vô cùng, người phụ nữ luôn yêu thương chúng tôi như những đứa con trong gia đình. Khi tôi viết những dòng này, tôi đã rời xa ghế nhà trường nhưng ký ức học sinh hình dáng cô vẫn hiện diện trong tâm trí tôi như ngày hôm qua và sẽ mãi không quên được . Năm mới tết đến, em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến cô , chúc cô luôn khỏe mạnh , vững tay chèo tiếp tục hành trình đưa các trò sang sông sang bờ tri thức mới...
♥️ Người gửi: Lê Ngọc Hưng
♥️ Người nhận: Phạm Thị Liền
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mẹ Tôi
Mẹ tôi năm nay đã tròn 70 tuổi, cái tuổi mà các cụ vẫn thường nói là "xưa nay hiếm". Thế nhưng tôi - một đứa con gái đã ngoài 30 lại chưa từng có cơ hội tự tay chuẩn bị giúp Mẹ một được một bữa cỗ hay một cái tết nào.
Mẹ sinh được 7 người con. Anh cả tôi sinh năm 1974 còn tôi em út sinh năm 1987. Tôi đã từng nhẩm tính trong 13 năm đó mẹ tôi liên tục mang bầu sinh con và làm cả trăm việc để cùng bố nuôi anh chị em tôi. Chỉ nghĩ đến khoảng thời gian 13 năm đó thôi Tôi không dám tưởng tượng những khó khăn mà mẹ đã trải qua.
Bà nội mất từ lúc bố tôi còn nhỏ, khi bố cưới mẹ về thì ông nội tuổi cũng đã cao. Bố lại công tác trên huyện cách nhà 10km. Thuở ban đầu chưa có xe đạp ông thường đi bộ lên cơ quan. Vì đường xa đi lại khó khăn ông ở lại cơ quan và về nhà vào cuối tuần. Mẹ tôi là giáo viên dạy ở trường ngay trong xã. Tôi vẫn nhớ mẹ thường dậy sớm đi buôn chè ngoài chợ sau đó về kịp giờ dạy học.
Tan trường mẹ không chỉ bận bịu chăm đàn con nhỏ lóc nhóc mà mẹ còn tất bật với cả trăm việc khác. Đàn lợn kêu éc éc trong chuồng đòi ăn, những chú gà lanh chanh chưa chịu vào chuồng trước khi màn đêm ập xuống. Đến cả cái cối giã gạo cũng cót két chờ mẹ đến làm nóng bàn quay.
Ngày mùa mẹ bận rộn với từng thúng thóc bê lệch một bên hông ra đầu cổng đón cơn gió to để rê lúa cho sạch. Mẹ là siêu nhân đứng chót vót trên ngọn đống rơm. Từng bó rơm vàng óng được mẹ dựng lên như một bức tranh đẹp ngỡ ngàng. Đêm khuya mẹ lại chong ngọn đèn dầu thao thức bên trang giáo án.
Dù luôn có hàng trăm việc nhưng mẹ vẫn dành cho đàn con nhỏ của mình đủ ấm áp, đủ yêu thương. Chúng tôi luôn có quà mỗi phiên chợ mẹ đi về. Dù quà chợ khi ấy vô cùng đơn sơ. Chỉ với nghìn đồng mua được 10 chiếc bánh ú. Mẹ luôn cố gắng mang về làm quà cho chúng tôi.
Ngày sinh nhật anh chị em tôi đều được mẹ tổ chức. Cả nhà vào buổi tối sẽ trải chiếu ra hiên ngồi cùng nhau chúc mừng sinh nhật và ăn bánh. Vào những ngày lễ như "chiết sâu bọ" mẹ vắt chanh vào nước và tắm cho chúng tôi. Mẹ cũng không quên đọc câu "thần chú" "rôm rôm sẩy sẩy mày nhảy xuống ao".
"Rằm Trung thu" mẹ chuẩn bị những thức quà đặc trưng nhất cho cả nhà. Bữa tối trông trăng của chúng tôi bao giờ cũng có đủ những món quà quê bình dị: "mía, bòng, bánh nướng, bánh dẻo và ống nổ, bánh đa quạt"
Tết cổ truyền với tôi là nỗi nhớ da diết nhất bên mẹ. Những ngày gần tết anh chị em tôi sẽ được mẹ phân công lau dọn nhà cửa, bát đũa. Tôi thường được mẹ giao rửa lá dong và phơi ra nia cho róc nước. Bố sẽ cùng anh chặt lạt gói bánh, chặt củi để tối luộc bánh ưng. Khi gói bánh năm nào bố mẹ cũng làm thêm mấy cái bánh rùa nhỏ xinh cho tôi.
Mùi tết mà tôi nhớ nhất có lẽ chính là hương vị của Cây rau mùi. Những ngày cuối năm Mẹ sẽ mua lá mùi về đun nước tắm cho chúng tôi. Điều này giống như một cách rũ bỏ mọi bụi bặm của năm cũ chào đón năm mới vui vẻ, hạnh phúc. Sau đó 3 ngày tết sáng nào mẹ cũng đun nồi nước lá mùi to đùng cho anh em tôi rửa mặt. Khóc bốc lên ấm cúng từ chậu nước rửa mặt mang theo hương của tết luôn khiến tôi nhớ cồn cào mỗi khi nghĩ lại.
Đêm giao thừa tôi sẽ tỉnh dậy sau khi ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng và tiếng pháo nổ xa xa. Mẹ sẽ rút phong bì lì xì cho chúng tôi và chúc một năm mới an nhiên. Mâm cỗ giao thừa cũng đã cúng cơm xong anh chị em tôi ngồi cả xuống ăn uống vui vẻ. Trên bàn mẹ cũng không quên chuẩn bị sẵn mấy thẻ hương cho anh em tôi đi ra chùa hái lộc.
Lập gia đình đã được 5 năm, nhưng việc về quê ăn tết và đón giao thừa với bố mẹ Tôi chưa làm được lần nào. Mỗi năm vào dịp đến tết đến xuân về tôi vẫn nhớ da diết những thứ mùi vị đó. Những mùi hương của tết, hương của mẹ luôn ngập tràn trong trái tim tôi. Cầu mong mẹ luôn mạnh khỏe bên cháu con. Con gái yêu mẹ rất nhiều.
♥️ Người gửi: Ngô Thị Lan Hương
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Thập
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mẹ chồng - nàng dâu luôn là vấn đề muôn thuở từ xưa tới nay mẹ nhỉ? Ngày chưa lấy chồng, con đã nghe, đã đọc, đã thấy rất nhiều tình cảnh trớ trêu giữa mẹ chồng và nàng dâu, mẹ chồng xét nét, con dâu ghê gớm,...v...v. Con sợ, sợ lắm mẹ ạ, con sợ con gặp phải mẹ chồng suốt ngày xét nét, soi mói con dâu vì con biết con không thể hoàn hảo, tốt về mọi mặt. Ngày bắt đầu yêu chồng con, con hỏi rất nhiều về mẹ nên con cũng dần yên tâm vì anh nói mẹ rất hiền và dễ tính. Anh cũng không bao giờ nói với con, mẹ chỉ là mẹ kế (điều này mãi sau này mọi người xung quanh nói con mới biết). Mọi người nói với con: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng. Con chồng người ta còn chả thương được nói gì vợ của con chồng". Con mặc kệ người ta nói ra nói vào, con chỉ biết rằng, anh luôn gọi mẹ là mẹ mà không phải cô hay dì như nhiều gia đình khác. Mẹ phải tốt như thế nào thì anh mới gọi là mẹ chứ mẹ nhỉ?
Và bây giờ sau 6 năm làm con dâu của mẹ, con biết con đã chọn đúng chồng và hơn tất cả là chọn đúng cả mẹ chồng, hì hì. Mọi người lấy chồng thi nhau đòi ra ở riêng, thi nhau bắt chồng chọn vợ hoặc mẹ. Nhưng con thì khác, con cứ phải ở chung cùng mẹ, không ở cùng mẹ thì ai nói chuyện với con những ngày chồng con đi công tác, ai giúp con chăm sóc 2 nhóc khi con đi làm. Con trai mẹ là công an nên suốt ngày vắng nhà, lấy đâu thời gian mà trò chuyện, mà chăm sóc con cái mẹ nhỉ? Con chỉ cần tưởng tượng ra cái khung cảnh 1 mình con chăm 2 nhóc là đã sợ rồi. Con nhớ lần đầu con sinh Bon, vốn đang quen ăn chơi, nhảy múa, giờ lại bị gò bó, hàng đống việc cần làm mà chồng thì ở xa. Con hoang mang, hoảng loạn lắm, nhiều đêm giật mình tỉnh giấc con lại tự hỏi mình: "Sao lại có đứa bé nào nằm cạnh mình nhỉ?" Ngồi thẫn thờ 1 lúc con mới nhớ ra là mình đã sinh con. Chuỗi ngày tháng vất vả, gian nan đó mẹ luôn là người đồng hành cùng con. Bon được 4 tháng, con thấy mình có biểu hiện của trầm cảm sau sinh, con vội vàng xin mẹ trông Bon giúp để quay lại công việc. Con mong công việc sẽ giúp con bình thường trở lại. Con sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Và mẹ trở về thời kỳ con mọn, mẹ chăm Bon từ bữa ăn, giấc ngủ để con có thể yên tâm đi làm. Trộm vía cháu quấn bà, hợp bà nên còn ngoan hơn khi ở với mẹ. Mẹ đi làm về, chỉ cần tu ti xong là lại đòi bà ngay. (Nhiều khi con thấy tủi thân lắm, hic hic). Lần thứ 2 sinh Linh, đã có nhiều kinh nghiệm và cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên con không còn hoang mang như sinh Bon nên 6 tháng con mới quay trở lại công việc. Và giờ đây thì mẹ lại đang trong thời kỳ con mọn. Anh em bạn ý giống nhau, ở với bà ngoan lắm, toàn phớt lờ con thôi (tủi thân dễ sợ).
Cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Mẹ nuôi dạy cho con 1 người chồng tốt và những đứa con ngoan. Nhà người ta thì cháu bà nội tội bà ngoại, nhà mình thì cháu nội hay cháu ngoại tội bà hết, hì hì. Con là đứa sống nội tâm nên chắc chắn không bao giờ mẹ nghe con nói những lời yêu thương, nhưng lòng con thực sự biết ơn và trân trọng mẹ thật nhiều. Mong rằng chương trình sẽ giúp con mang những lời yêu thương và có cánh này tới mẹ thân yêu của con.
Mẹ ơi, mẹ vất vả nhiều
Bao nhiêu năm tháng, bấy nhiêu nhọc nhằn.
Nhà ta khó khăn, ăn vừa đủ
Nhìn mẹ con thấy thật sự thương.
Bố thì bận rộn công trường,
Một mình mẹ phải đảm đương việc đồng.
Lần đầu làm dâu con không hiểu
Mẹ ân cần chẳng la mắng đâu
Dạy con từ thuở bơ vơ
Động viên tâm sự, mỗi lần chồng xa.
Ôi hạnh phúc! Mẹ ơi con hiểu
Tiền bạc nào thay được tình cảm
Một đời mẹ chỉ hằng mong
Gia đình hạnh phúc, trong lòng yên vui
Tần tảo sớm hôm nuôi con lớn
Lại đến cháu thơ, lo ẵm bồng.
Con yêu mẹ lắm, mẹ ơi!
Mẹ chồng tôi đó, ước mơ nhiều người.
Ước mơ, mơ ước được gì đâu
Cảm ơn đời cho tôi thêm mẹ hiền.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Thùy Hương
♥️ Người nhận: Đặng Thị Đức
♥️ Câu chuyện tham dự:
Tôi năm nay 30 tuổi, đang làm mẹ của 2 đứa trẻ thơm tho, sạch sẽ, đáng yêu. Tôi viết bài này như một lời cảm ơn gửi tới mẹ chồng - bà nội của các con tôi.
Lúc chưa kết hôn, tôi hay nghe mọi người truyền tai nhau kể mẹ chồng ghê gớm như này như kia. Nhưng với tôi không như vậy, tôi có một người mẹ chồng tuyệt vời tới nỗi họ bảo tôi "mày khéo tu lắm đấy".
Mẹ tôi tuy là giáo viên nhưng cả cuộc đời của mẹ rất vất vả. Một mình nuôi nấng ba anh trai trưởng thành khôn lớn. Bây giờ đã nghỉ hưu rồi, 62 tuổi rồi mới gọi là hạnh phúc viên mãn bên "con đàn cháu đống".
Mẹ đẻ tôi mất, ông trời bù đắp cho tôi một người chồng mẫu mực, một người mẹ chồng như mẹ đẻ của tôi.
Chuyện sinh nở của người đàn bà đau đớn thì ai cũng biết rồi. "Có chửa, cửa mả”, “Đàn ông vượt sông vượt bể còn có bạn, đàn bà vượt cạn có một mình”. Ngày tôi sinh con gái đầu lòng, do ông xã ở xa chưa về kịp, lần đầu làm mẹ còn non nớt không có kinh nghiệm tôi được mẹ chồng chăm ẵm chu đáo lắm. Mẹ lo cho hai mẹ con tôi từng li từng tí một. Nhìn hành động của mẹ làm tuy không nói ra nhưng tôi thấy biết ơn mẹ rất nhiều.
Thời gian ở cữ, mẹ không cho tôi làm gì hết. Nhất là không được vậy nước lạnh. Mẹ sợ tôi đau mỏi sau này. Tôi mới nghĩ "sao sướng như bà hoàng thế này làm dâu gì mà chỉ ăn với ngủ, ngại ghê". Mẹ chăm sóc từng món ăn ngon. Thương nhất là khi con gái tôi "ngủ ngày cày đêm" mẹ sợ tôi ngủ không đủ giấc rồi ít sữa cho con mẹ bế em bé tới rạng sáng con mới chịu ngủ. Thương mẹ nhiều mà ngại diễn tả thành lời. Tôi nghĩ trong lòng sau này sẽ cố gắng bù đắp cho mẹ nhiều hơn.
Mẹ tôi nổi tiếng nấu ăn ngon, hàng ngày mẹ chỉ tôi nấu nhiều món ngon. Mẹ chỉ cho tôi nhiều điều trong cuộc sống. Có những đêm hai mẹ con tâm sự với nhau mà không ngủ luôn. Bên mẹ tôi cảm thấy vui và hạnh phúc.
Tới lúc sinh con gái thứ 2 ở Sài Gòn mẹ cũng khăn gói vào phụ tôi thời gian ở cữ. Mẹ vẫn vậy, chu đáo và nhân hậu hiền từ của một người mẹ, một người bà nội. Mẹ chỉn chu từng lời nói, từng bước đi, cử chỉ.
Đúng là có sinh con, có làm mẹ, trải qua rồi, tôi mới thấy phục và thương mẹ chồng. Mẹ không nói ra nhưng tôi hiểu, mẹ đã vất vả đến nhường nào, kiên cường đến nhường nào. Mẹ chấp nhận hy sinh, thiệt thòi, đó là bởi tình yêu con vô bờ bến. Ngay cả với tôi - một người con dâu mà mẹ cũng yêu thương như con đẻ, khiến tôi luôn cảm thấy mình may mắn. Tôi nể phục và vô cùng kính trọng mẹ chồng.
Tôi chỉ mong sao mẹ mãi khỏe mạnh và vui vẻ để được mãi bên mẹ, được nũng nịu mẹ nhiều hơn.
♥️ Người gửi: Phan Thư Kỳ
♥️ Người nhận: Bạn Hạnh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Nhỏ người bạn thân đầu tiên mà ta có được khi đặt chân vào giảng đường Đại Học, ngày ấy nghĩ cũng lạ, giữa bao nhiêu con người, mà 2 đứa lại quen nhau. Ngày đầu gặp mặt mà 888 như thân từ kiếp nào, lại còn kể chuyện gia đình của nhau cho nhau nghe, trải lòng một cách thật thà nhất như thân từ kiếp nào.
Từ ngày đó, đi đâu cũng có nhau, học hành gì cũng trao đổi cùng nhau, khi nhỏ có người yêu trước, ta cũng là người làm quân sư cho nhỏ, rồi khi 2 đứa cùng ra trường cùng nhau chở nhau đi kiếm việc làm, vui buồn gì cũng tâm sự cùng nhau.
Những ngày cơ cực thời sinh viên 2 đứa đều chia sẻ với nhau, vậy mà giờ đây khi thành đạt trong cuộc sống 2 đứa lại không có thời gian để gặp nhau, đôi khi cũng chỉ là gọi hỏi thăm nhau vài câu thôi mà cũng hiếm hoi.
Năm nay tết đến, ta nhất định sẽ cùng Star Kombucha đến bên gia đình nhỏ, thương chúc gia đình nhỏ luôn khỏe mạnh, mong cho tình bạn của chúng ta sẽ lại vững bền và đc kết nối như xưa <3
♥️ Người gửi: Đào Thị Láng
♥️ Người nhận: Đào Mạnh Hà
♥️ Câu chuyện tham dự:
Nay tôi sẽ viết về anh trai của tôi. Tuy anh là người rất ít nói, hiếm khi bày tỏ tình cảm hay cảm xúc thật của mình nhưng anh ấy lại là một người sống có trách nhiệm và làm nhiều hơn nói. Anh luôn biết cách chăm sóc và yêu thương người già và trẻ em, luôn được mọi người yêu mến, khen ngợi và giỏi giang lại chăm chỉ tháo vát làm việc. Anh cũng có nhiều tài lẻ như đàn ca và khiếu kể chuyện gây chú ý cho mọi người nên từ bạn bè đến xóm làng đều yêu quý anh. Ai có việc gì cần phụ là anh tự nguyện đến giúp. Từ việc sửa tivi, gắn máy lạnh, tháo ống nước, thay bóng đèn .v...v tất cả mọi việc lớn nhỏ anh đều làm được. Nhà có anh trai như vậy tôi rất yên tâm.
Hai anh em tôi chỉ cách nhau 5 tuổi thôi nhưng ông anh ấy cứ làm như tôi bé bỏng lắm đi đâu làm xa về cũng mua quà cho tôi và mấy đứa cháu nhỏ. Tôi thì đã có gia đình riêng, còn anh thì đến giờ này 37 tuổi vẫn chưa ưng cô nào. Anh tôi cũng xếp vào hàng trai đẹp, dễ nhìn và thiện cảm nhưng ba mẹ làm mai cho mấy cô xóm dưới cũng không ưng. Anh tôi rất chung thuỷ nên có lẽ vì thế mà cái mối tình đầu của anh ấy vẫn không sao quên được. Rất nhiều người khuyên anh ấy nên quên mối tình đầu để mở cánh cửa ra đón nhận một tình yêu mới và đanh tất cả tình cảm cho người đến sau. Nhưng có lẽ chính vì chưa quên được tình đầu sâu nặng nên cũng không muốn làm người sầu khổ mới ế là thế.
Tôi nhớ ngày xưa lúc anh em tôi còn nhỏ anh tôi đã biết phụ mẹ đi cấy lúa rất giỏi, tôi là gái út nên được anh cưng chiều lắm! Chỉ ngồi chơi trên bờ nhìn anh tôi làm. Chờ anh làm xong thì anh bày trò chơi và lấy cơm đút cho tôi anh nữa. Trên đường về anh còn cõng tôi trên vai và hai anh em cứ thế hát bài "nhong nhong nhong hai làm con ngựa, để cho em ngồi cưỡi trên lưng..." và cười khúc khích suốt dọc đường.
Ba mất sớm nhà chỉ còn mình mẹ là trụ cột gia đình, anh tôi vất vả sớm hôm thay mẹ ra ruộng hái mớ rau muống đem ra chợ bán kiếm chút tiền mua gạo về nấu cháo cho mẹ ăn. Mới 10 tuổi là tuổi ăn tuổi học mà anh tôi làm việc nội trợ rất giỏi khi mẹ tôi ốm nằm mấy ngày liền. Tôi cứ lẽo đẽo theo sau anh trai đi đâu cũng xin đi theo.
Và cứ thế chúng tôi lớn lên trong căn nhà nhỏ dột nát của ba mẹ con. Vì lo cho tôi ăn học nên anh tôi chỉ theo học hết cấp 3 xin nghỉ đi làm để phụ mẹ nuôi tôi ăn học đến nơi đến chốn. Sau này khi tôi thành đạt và có một gia đình nhỏ hạnh phúc thì anh tôi vẫn đơn chiếc một mình. Tôi thương ông anh này nhiều lắm! Nhờ chương trình này tôi cũng muốn làm mai anh tôi cho những bạn trẻ đồng cảnh ngộ. Anh tôi là một người cực kỳ tốt nên sau này tôi ao ước anh tôi cũng có một gia đình riêng hạnh phúc giống như tôi bây giờ. Chúc anh luôn khoẻ mạnh và sống lạc quan yêu đời anh nhé! Tết này em gái sẽ sắm một bộ đồ thật đẹp tặng ông anh yêu dấu của em. Chúc anh có một cái Tết thật vui vẻ và năm nay sẽ có cô gái xinh đẹp nào đó rước anh tôi về hihi.
♥️ Người gửi: Trần Ngọc Kim Trang
♥️ Người nhận: Trần Ngọc Kim Quỳnh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gia đình của chúng ta đã từng rất êm ấm và hạnh phúc bên nhau, có cha có mẹ có anh chị em quây quần bên nhau, những ngày tết cả nhà xúng xính quần áo đi chùa, đi chúc tết, về nhà lại cùng nhau ăn uống cười đùa, chơi bài 2 lá... Thật là hạnh phúc biết bao nhiêu, chỉ đáng tiếc hiện giờ đã không còn những lúc như vậy nữa. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ...
Chắc tầm 16 năm rồi, một khoảng thời gian không ngắn phải không chị tư?
Cuộc sống trải qua bao nhiêu thăng trầm, liệu chị có còn nhớ ngày ấy?
Em thì vẫn nhớ như chuyện mới ngày hôm qua.
Nhà mình có hai trai, hai gái, chị là chị lớn trong nhà cách em cũng khá nhiều tuổi, có thể nói sau mẹ chị cũng như một người mẹ.
Đã từng... chị em mình đã từng chia sẻ rất nhiều chuyện nhưng từ ngày chị đi lấy chồng phương xa, khoảng cách địa lý khiến cho chị không về nhà thường xuyên nữa, 1 năm, rồi 2 năm chị mới về 1 lần. Rồi em cũng lớn lên theo thời gian và tình cảm chị em mình cũng nhạt dần theo năm tháng...
Những cái Tết qua đi, số lần chị gọi về nhà ngày càng ít lại, không biết do cuộc sống bộn bề bận rộn hay vì lý do gì mà chị lại như vậy, cha mẹ cũng già theo năm tháng rồi cũng lần lượt xa rời thế gian. Giờ đây cha mẹ đã không còn, hai anh cũng có gia đình ở gần đây, còn chị ở nơi phương xa, liệu chị có nhớ nhà, nhớ tụi em không?
Những tưởng thời gian qua đi, em đã quên mất những khoảnh khắc hạnh phúc chúng ta ở bên nhau, nhưng em sai rồi, mỗi khi Tết về em lại nhớ... nhớ về gia đình chúng ta, về người chị đã từng dạy em học, đã từng yêu thương em, đã từng chăm sóc em thay mẹ mỗi khi mẹ vắng nhà.
Ở nơi này em chỉ cầu mong ở nơi phương xa chị luôn khỏe mạnh, bình an và sống thật hạnh phúc.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Linh
♥️ Người nhận: Phạm Lê Hoàn
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mong anh vững tin trên bước đường anh chọn đi…!
Người ta nói, chú chim nhỏ không bay sang bên kia bờ đại dương, không phải là nó không đủ dũng khí để bay mà vì nó sợ ngay cả khi nó đủ dũng khí để bay sang bên kia bờ đại dương, thì bên kia bờ cũng không có ai đợi nó. Cô chính là như vậy, vì không đủ dũng khí mà buông tay. Anh cũng chính là vì như vậy, vì không đủ niềm tin nên từ bỏ.
Ngày anh nói sẽ luôn quan tâm cô và sẽ luôn bảo vệ cô…
Là ngày mà cô hiểu anh sẽ ở bên cô với một tư cách khác, không còn phải là bạn như trước đó nữa. Anh từng chút một cẩn trọng chăm sóc cô, yêu thương cô. Anh không ngại từ những việc bé nhất. Anh lo cho cô từng chai nước rửa tay đến thuốc ngậm vì anh biết cô hay ho về đêm. Anh nấu ăn cho cô vì biết cô ăn kiêng mà hay nhịn. Anh cũng sẽ nhẫn nại cắt từng chiếc móng tay cho cô dù anh không khéo léo. Anh cũng thức cả đêm chỉ để kiểm tra nhiệt độ cho cô khi cô ốm. Hơn ai hết, anh biết cô hay bất an, hơi ai hết anh hiểu cô đã trải qua những loại tổn thương nào và dễ tổn thương đến thế nào…
Ngày cô nói cả hai nên là bạn…
Cô với anh vốn đã từng là bạn, là tri kỷ, cô và anh đã luôn ở bên nhau theo cách mà những người bạn ở cạnh nhau. Ngày cả hai quyết định dừng lại chút tình cảm ngộ nhận trong lòng để quyết định quay lại là bạn, cô mới sâu sắc hiểu được rằng, thứ cô cần từ anh rõ ràng chỉ là một người bạn, là một người để cô có thể chia sẻ mọi nỗi buồn vui trong cuộc sống, là một người sẽ luôn luôn ở bên cô, là người mà cô không bao giờ đánh mất. Anh còn có những ước mơ rộng lớn trên con đường của anh, cô không đủ dũng khí để bay cùng anh, càng không có đủ dũng khí dùng danh nghĩa tình yêu để bẻ gãy đôi cánh của anh. Cô và anh quyết định là bạn, ai nói là bạn bè có thể trở thành là người yêu còn đã là người yêu thì không thể quay lại là bạn? Anh và cô lại chọn cách lẳng lặng ở cạnh cuộc đời nhau, hỗ trợ và giúp đỡ nhau.
Là bạn, cô sâu sắc hiểu bạn bè như những vì sao, dù cách xa hàng vạn năm ánh sáng thì vẫn luôn ở đó, tưởng là lãng quên nhưng lại luôn vì nhau mà xuất hiện. Cô sâu sắc hiểu rằng, để anh là bạn, cô sẽ vì thế mà không bao giờ đánh mất anh dù là trong những năm tháng nhật thường, anh có cuộc sống riêng của anh để quan tâm, cô cũng có cuộc sống riêng của cô để chăm sóc. Cô đã luôn cảm thấy cô may mắn bởi cô vẫn có anh ở đó, là anh nguyên vẹn của những tháng ngày xưa cũ, là tình bạn của cô và anh trong veo, thuần khiết và tịnh không còn một vết xước khác.
Cô thật lòng mong anh sẽ luôn mạnh mẽ, mong anh sẽ luôn vững lòng trên con đường mà anh chọn đi, mong anh sẽ luôn có đủ sức khỏe, đủ niềm tin để bay xa trên bầu trời của anh. Mong anh có một người đồng hành sẽ luôn ở bên anh mọi lúc và cùng nỗ lực cho giấc mơ của anh. Mạnh khỏe và an yên nhé, anh!
♥️ Người gửi: Lê Phương Loan
♥️ Người nhận: Lê Thị Đào
♥️ Câu chuyện tham dự:
Không biết đã bao nhiêu mùa khóm ở xứ cù lao này đã đi qua, tôi đã không còn là đứa nhỏ đen thui lẽo đẽo theo gót má chèo xuồng thu hoạch khóm như xưa, đã không còn nhìn đời qua đôi mắt sáng trong, bao nhiêu hồn nhiên đã rơi rớt như những giọt mồ hôi của má đã rơi trên những rẫy khóm bạt ngàn.
Má tôi là phụ nữ đẹp, dù chỉ là nông dân sớm hôm tảo tần không che lấp được vẻ đẹp sắc sảo của má, gương mặt má cân đối hài hòa với sống mũi cao thanh tú, cái miệng cười tươi như hoa với hai đồng điếu thật sâu và đặc biệt đôi mắt rất đẹp đủ làm người đối diện như bị bị hút vào đôi mắt đen tuyền long lanh ấy. Lúc nhỏ tôi hay lén nhìn ngắm má, mỗi lần má vui hay buồn tất cả đều thể hiện lên đôi mắt nhưng má giấu cảm xúc rất giỏi chỉ có tôi mới đọc được suy nghĩ của má, một cái liếc mắt của má cũng chứa đựng cả bầu trời cảm xúc, tôi đã từng ước ao mình có đôi mắt đẹp như má…
Tôi giống ba nhiều hơn tuy nhiên cũng lai được xíu xiu nét của má nhìn thoáng qua ai cũng nói tôi giống má rất nhiều nhất là đôi mắt, nhưng tôi nghĩ họ chỉ nhìn bâng quơ nên nói vậy thôi chứ mắt tôi không đẹp bằng má. Mắt tôi cũng long lanh và đen hun hút lúc bé nhìn lúc nào cũng vành vạnh nét ngây thơ trong trẻo, khi tôi cười ánh mắt nheo lại tinh nghịch vui tươi, khi tôi buồn đôi mắt long lanh nhòe lệ, ai cũng bảo đôi mắt tôi đẹp nhưng trông buồn quá rồi cuộc đời sẽ sóng gió về sau. Tôi vẫn thường bị ám ảnh bởi những lời nói vu vơ ấy vì càng lớn tôi càng nhận ra đời người là chuỗi ngày cứ vương vấn những nỗi sầu bất tận, nhưng má tôi không tin vào điều đó má dạy tôi “vận mệnh nằm trong tay của mỗi người, con cứ sống đúng với lương tâm của mình, những gì con nhận về sau là những gì con gieo khi còn trẻ, không có quy luật nào quy định rằng đôi mắt buồn thì đời con phải khổ, tất cả đều do bản thân con quyết định.”
Nghe má nói tôi thêm chút an lòng, tôi không nhìn đời bằng màu hồng như lúc còn thơ bé, tôi hiểu cuộc đời thực sẽ không như trang sách cổ tích ngày xưa mà má hay kể, không có bà tiên hay ông bụt, dù sớm biết những đôi lúc lòng khá chênh vênh hụt hẫng bởi những điều bất công vô tình trông thấy, khi một bữa bỗng nhiên nhận ra người ta dùng đôi sắt như dao nhìn mình như xé toạc, hay đôi mắt chớp chớp hồn nhiên kia lại chất chứa cả biển trời toan tính…về quê thở than với má “má ơi sao người ta đeo nhiều mặt nạ quá con làm sao nhìn thấu bây giờ”. Má cười “tại con không để ý đôi mắt người ta không biết nói dối bao giờ, ai chân thành ai giả dối nhìn vào mắt khi họ nói con thấy ngay ấy mà, đôi mắt con người là nơi phát ra những tín hiệu cảm xúc chân thực nhất, chỉ cần con nói chuyện nhìn thẳng vào mắt họ con sẽ thấy ngay thôi.”
Nhiều khi tôi nghĩ má tôi cũng như bao bà má quê khác, tháo vát và thương con nhưng ở má có những nhận định sắc sảo mà đôi lúc đến tôi cũng bất ngờ, có lần tôi nói dối nghĩ giấu được má không ngờ má nhìn qua má lật tẩy tôi liền, má nói đôi mắt tôi thể hiện điều tôi nghĩ, tôi cố gắng học được điều này từ má mãi vẫn chưa được.
Tôi hay càm ràm chèn ơi sao mắt người ta mi cong vút như chải mascara, sao mắt tôi mi thẳng đuột nhìn buồn hiu đến nhoẻn miệng cười mà mắt vẫn buồn, bắt chước người ta tôi cũng loay hoay make up cho đôi mắt to tròn mi cong như búp bê nhưng rõ ràng nó chẳng thể nào đẹp bằng đôi mắt nguyên bản má ban cho tôi. Cặp mi giả nặng trịch kéo đôi mắt sụp ít nhiều, nhìn vừa giả trân vừa đơ không thấy đẹp hơn miếng nào, tháo hết ra nhìn đôi mắt hai mí vừa đủ, ánh nhìn long lanh trông vẫn ổn hơn nhiều.
Tôi đã bớt than vãn hay tỉ tê cùng má mấy chuyện vặt vãnh của đời thường, tôi học cách nhìn cuộc sống chân thực hơn, có vui có buồn, có thật có giả, những khi muốn che giấu cảm xúc của mình tôi hay đeo cái kính to bự là xong, muốn học cách giữ lòng tĩnh lặng như má sao thật khó, bao nhiêu suy nghĩ cứ trưng ra ánh mắt hết trơn rồi.
Vậy mà có lúc má tôi không thể giấu được nỗi buồn qua đôi mắt dù có tuổi nhưng vẫn đẹp liêu xiêu, mấy tháng trước khi dịch Covid ập tới, mấy rẫy khóm má chắt chiu chăm bón mỗi ngày nằm đìu hiu quạnh quẽ, đến mùa thu hoạch mà bóng thương lái không thấy đâu, giá khóm sụt giảm mạnh nhất trong mấy chục năm theo nghề trên đất cù lao này. Khóm nằm chơ vơ đầy sân không bán được, gió từ sông Cái Lớn, Cái Bé thổi rào rạt má quay đi để tôi không thấy má buồn nhưng trong ánh mắt má chất chứa đầy ưu tư dù miệng luôn trấn an cả nhà “tất cả rồi sẽ ổn thôi”. Tôi thương má, thương người đàn bà cả một đời tần tảo, lúc nào cũng giấu nỗi buồn vào tim má ít khi nào để các con thấy má rơi nước mắt. Ngay cái năm ba bệnh nặng má cũng chỉ lặng lẽ thu xếp thật vẹn toàn, một mình chèo chống đưa gia đình vượt qua cơn giông bão, đôi mắt má khi ấy thật kiên cường biết bao. Nó toát lên vẻ mạnh mẽ khiến bầy con an lòng, nó khiến ba tôi – người đàn ông mạnh mẽ phải thốt lên “mắt má bây như có ngọn lửa hừng hực cháy, nó truyền thêm năng lượng cho ba khiến ba thấy tin cậy và giúp ba vượt qua cơn bạo bệnh ngày ấy. ”Cũng giống như bây giờ má lại đang làm rất tốt vai trò người dẫn đường cho gia đình, đôi mắt ngày xưa giờ chằng chịt vết chân chim, dù đã hằn nhiều nếp gấp của thời gian nhưng lúc nào cũng toát lên nét nhìn đầy vững chãi. Tôi nhìn má từ phía sau lưng lòng đầy xa xót tôi muốn mình trở thành một chỗ dựa cho má lúc này, tôi muốn nói má ơi má cứ khóc nếu buồn, cứ để đôi mắt má được thoải mái thể hiện điều nó nghĩ, nếu má cần cứ dựa vào vai con, chỉ cần như thế chắc má cũng đủ ấm lòng.
Tôi bỏ lại phố thị với những nỗi buồn dai dẳng, bỏ lại ánh đèn màu hào nhoáng xa lạ ngoài kia tôi về ủ ấm lòng mình với má trên vùng đất quê quanh năm hạn mặn, dầm dãi phụ má trong mấy tháng thất nghiệp chợt nhận ra nghề nào cũng cực nhưng mỗi ngày được mở mắt đón bình minh, được thu vào tầm mắt những điều đẹp đẽ thấy lòng nhẹ nhõm bình yên là hạnh phúc biết bao nhiêu.
Tôi học từ má những câu nào nên nói câu nào nên không, lời nói dại khờ như bát nước hất đi không thu lại được, nhìn người ta nên thoáng chút cho lòng mình cũng an, cứ soi xét quá ắt cũng nặng lòng. Cuộc đời chả phải bức tranh hồng nên cứ vui khi mình có thể, đừng nhìn nó theo hướng bất an, đôi lúc lạc quan chút lại thấy mọi khó khăn đều như dòng nước trôi qua kẽ tay.
Cuộc đời hãy còn dài phía trước tôi sẽ thưa với má trước ngày trở lại phố, con đã hiểu rồi má ơi “trời cho đôi mắt nhìn đời, đặt ở phía trước để mình nhìn về tương lai, không ngoái lại những điều đã qua phải hôn má?”
Bây giờ mùa dịch đã đi tới lưng chừng chưa biết chừng nào mới dứt, má với ba vẫn cần mẫn với những mùa khóm bên con nước nhiễm phèn, còn tôi đã trở lại nhịp sống đều đều ngày hai buổi, nhưng đôi mắt đã khác xưa rất nhiều tôi thấy đời hôm nay sao đẹp hơn ngày hôm qua đến thế, có đôi mắt để nhìn trời nhìn mây đã may mắn hơn bao người còn sống trong bóng tối thinh lặng. Tôi nợ má những bài học nhân sinh sâu sắc, nợ má cả cuộc đời tần tảo vì tôi lớn chừng này vẫn khiến má lo lắng không thôi. Tôi cứ nghĩ tết này sẽ chẳng về quê đâu, cả năm nhiều thất bát về sợ má thêm nặng lòng. Nhưng hôm rồi nghe giai điệu nhạc xuân nhà ai đang mở “con biết bây giờ mẹ chờ tin con khi thấy mai vàng nở đầy bên nương….” tự dưng nước mắt lăn dài. Thời gian quá đỗi vô tình ngày tiễn tôi đi học tóc má hãy còn xanh giờ quay lưng đi một chút má đã bạc mái đầu…tự dưng đứa con chừng này mới hiểu ra má là tài sản lớn nhất đời người mà tôi có, trên này làm gì có ai quan trọng hơn má đâu phải không má ơi. Đã mấy tháng nay con xin lỗi vì lỡ bỏ quên má, con chỉ chú tâm chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực của chính mình, má đừng buồn khi con ít gọi điện hay nhắn tin nha má, con gái có lỗi với má thiệt nhiều.
Chỉ chừng hơn tháng nữa tết Tân Sửu đã về tôi sẽ mua cho má cái túi thật đẹp, mua tặng má vài hộp thức uống lên men Kombucha để vun đắp cho sức khỏe của má hẳn là má sẽ vui lắm lắm, cảm ơn má đã cho con có mặt trên đời, cảm ơn má vì những gì tốt đẹp má dành cho con, đã lâu lắm rồi con không được ôm má vào lòng con nhớ má nhiều lắm má ơi!
♥️ Người gửi: Đào Thị Mai
♥️ Người nhận: Đào Xuân Tư
♥️ Câu chuyện tham dự:
Tôi năm nay 28 tuổi, là con gái duy nhất của cha. Năm 1992, khi tôi sinh ra, cha bị xử lý kỷ luật bằng hình thức cách chức Đảng viên vì là cán bộ xã, là Đảng viên mà sinh con thứ ba. Từ nhỏ đến lớn, tôi được cha cưng chiều, yêu thương, chăm sóc hết mực. Tôi….
Nhớ ngày bé chỉ đòi được cha cắt tóc và tắm gội cho.
Nhớ như in hình ảnh một con bé nhút nhát, hay hờn dỗi, khóc lóc, suốt ngày đeo bám cha, hay ngồi sau xe ôm cha mà đi khắp các nẻo đường.
Nhớ những cây kẹo mút nhiều màu sắc, nhớ những cây kem đủ vị từ dâu, sữa dừa, sô cô la…được cha mua cho.
Nhớ những lần bị ốm sốt, nhức đầu được cha thức nguyên đêm để chườm lá và vì lo cho con.
Nhớ những lần khoe thành tích học tập của mình, cha cười mừng rỡ, tự hào và hạnh phúc.
Nhớ những lần tôi đón xe trở lại trường đại học, cha chở tôi, ba lô tay xách nách mang và không quên dặn dò phải tự chăm sóc cho bản thân.
Nhớ những cuộc gọi, những tin nhắn ngày trở gió: “Trời lạnh, nhớ mặc ấm đi học con nhé!”.
Nhớ nụ cười hạnh phúc của cha khi tôi cầm tấm bằng cử nhân trên tay.
Nhớ nét giọng buồn của cha, niềm an ủi, động viên của cha khi con buồn, hụt hẫng, tưởng như mất phương hướng vì sự đổ vỡ trong tình cảm.
Nhớ từng lời chỉ dạy, bảo ban của cha về cách đối nhân xử thế, về cuộc sống, về lẽ đời.
Nhớ nụ cười lẫn những giọt nước mắt của cha khi tôi kết hôn.
Nhớ niềm hạnh phúc vỡ òa của cha khi con lần lượt đón những đứa con chào đời.
Nhớ hình ảnh cha bồng bế, cưng nựng cháu như hình ảnh con thuở bé trong vòng tay cha.
Rồi bất chợt, con chẳng nhớ nỗi con đã làm được điều gì cho cha, hay con chỉ biết sống cuộc đời của bản thân con. Đã lâu rồi con chạy đua với thời gian, với công việc, với cuộc sống gia đình riêng của con mà quên mất đi tình cảm cha con mình. Có phải đã muộn quá rồi phải không cha? Hơn lúc nào hết, con muốn được nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ trên khuôn mặt ấy.
Giờ đây, cha trên giường bệnh, cơ thể gầy gò, làn da xám xịt, sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi với hóa chất, với kháng sinh, với kim tiêm, dây truyền, với những lần lọc máu vì căn bệnh suy thận độ 4. Cha phải kiêng khem nhiều thứ về ăn uống và chỉ được vận động nhẹ nhàng. Có lẽ từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên con nhìn kỹ khuôn mặt ấy, con đút cơm cho cha mà đôi tay run run, nước mắt cứ trực trào. Nhưng con sợ khóc vào lúc này thì không hay chút nào phải không cha. Vậy là con cũng kìm nén được cảm xúc của mình cho đến khi đút cơm cho cha xong, chạy thật nhanh ra ngoài, phi xe đi để mặc kệ những giọt nước mặt cứ thế thay nhau ùa ra, tôi chẳng để ý có ai đang nhìn mình hay không nữa.
Điều con mong mỏi nhất ngay lúc này là: Cha hãy mau khỏe lại, cười thật rạng rỡ và sống vui vầy, bình an bên con cháu, cha nhé! Thương
♥️ Người gửi: Nguyễn Thanh Mai
♥️ Người nhận: Lương Nhât Lan Thanh
♥️ Câu chuyện tham dự:
TÔI VÀ THANH
Tính đến nay, tình bạn của chúng tôi đã hơn 25 năm, bắt đầu những ngày chúng tôi còn là học viên luyện thi khối B để thi vào Trường Đại học Y Dược, Sư phạm và các trường Đại học khác thời ấy. Do cùng lứa tuổi, hợp tính, chúng tôi chơi với nhau và trở thành đôi bạn thân. Cô bạn tôi có cái tên rất đẹp, một loài hoa lan màu xanh, Lan Thanh.
Trong thời gian học luyện thi, ngoài việc giúp nhau học tập và ôn luyện, chúng tôi còn có chung một sở thích trượt băng tại Sân băng Kỳ Hòa. Tuần 3 lần như định kỳ, chúng tôi để dành tiền mua báo Mực Tím tìm đọc để phục vụ nhu cầu tìm hiểu thêm kiến thức, kỹ năng, giải trí mà còn sử dụng các phiếu giảm giá sử dụng được in trên tờ báo ấy để thỏa mãn niềm đam mê bộ môn thể thao nghệ thuật của mình. Bên cạnh đó, là một người mẫu ảnh, tôi đưa Thanh vào làm mẫu tại Nhà văn hóa Phụ Nữ hay làm mẫu cho các tạp chí để chụp ảnh bìa báo, đăng các bài thời trang… Rồi những ngày chủ nhật rảnh rỗi, tôi đưa Thanh về nhà Ngoại bằng chuyến phà Thủ Thiêm để vui chơi bằng trò chơi bán hàng, hái trái cây, ngắm hoa, trồng cây, đi chợ mua sắm hay ra bờ sông ngắm cảnh khi hoàng hôn buông xuống… Tình cảm của chúng tôi thân thiết như chị em ruột thịt, chia sẻ nhau biết bao niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời đi học, động viên nhau đi thi thật tốt để tương lai trở thành những tân sinh viên, đánh dấu sự chuyển mình ở một bậc học cao hơn. Đó là khoảng thời gian rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai đứa con gái như chúng tôi.
Ngày đó, khi tôi vào Sư phạm để trở thành cô giáo, Thanh đột ngột biệt tăm, không thông báo hay để lại bất kỳ một lời nhắn nào cho tôi. Lúc ấy, tôi rất buồn và hụt hẫng thật sự vì cô bạn thân của mình. Thời gian trôi qua, năm 2012, khi tôi đang là Hiệu trưởng của một trường Trung học Song ngữ, Thanh là người chủ động tìm tôi bằng cuộc điện thoại gọi đến nơi tôi công tác. Thời gian qua, cô ấy đã tìm đến nhà cũ của tôi trước đây, tìm đến trường tôi từng dạy và cuối cùng đã tìm được tôi. Chúng tôi gặp lại tay bắt mặt mừng và đã tỏ tường về cuộc chia ly đột ngột ngày ấy. Lúc đó, cô ấy đang là một nữ quản lý tài giỏi của một công ty lớn. Và rồi chúng tôi kết bạn Facebook để giữ liên lạc và thỉnh thoảng hẹn hò café, ăn uống, mua sắm, làm đẹp... Đó cũng là dịp để tôi và Thanh ngồi lại cùng nhau ôn chuyện xưa cũ và chia sẻ kế hoạch, dự tính cho những tháng ngày sắp tới.... Nhà ở Tiền Giang, từ khi gặp lại, thỉnh thoảng, tôi đưa gia đình mình đến thăm gia đình cô ấy. Đến hẹn lại lên, Tết nào chúng tôi cũng hội ngộ và dành tặng cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất, dành cho nhau những món quà nghĩa tình của ngày Tết. Tôi luôn ngưỡng mộ người bạn xinh đẹp, tài giỏi, hiền lành, chu toàn, là một người mẹ tuyệt vời của 4 đứa con… và cô ấy đang có một hạnh phúc viên mãn. Tôi vui mừng và hãnh diện vì có một người bạn như Lan Thanh.
Đối với tôi, tình bạn với Thanh là một tình bạn đẹp, bền vững và tôi luôn trân trọng mối quan hệ này. Bất cứ lúc nào, chúng tôi cũng luôn dành cho nhau sự hỏi thăm, động viên, chia sẻ và tâm sự cùng nhau qua điện thoại hay tin nhắn... Tuy cách xa nhau về khoảng cách địa lý nhưng chúng tôi luôn hướng về nhau, giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, cùng vượt qua nỗi buồn để mạnh mẽ, tự tin để đối diện với thực tại, với dòng đời đẩy đưa vốn nhiều thử thách.
Thời khắc cuối năm đang dần đến trong không khí se lạnh mỗi sáng sớm, một năm mới chuẩn bị bước sang, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, vạn vật đổi thay nhưng tình thân chúng tôi sẽ vẫn như ngày nào. Tôi luôn cầu mong cho gia đình cô bạn mang tên hoa lan xanh sẽ luôn mạnh khỏe, luôn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc, luôn thành công, may mắn và vạn sự bình an.
♥️ Người gửi: Lại Phan Quỳnh Mai
♥️ Người nhận: Đinh Ngọc Minh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Minh thân mến của tớ.
Đã 3 tháng kể từ khi chúng ta không gặp nhau, mỗi đứa một ngôi trường với những chân trời kiến thức mới, tớ nhớ cậu vô cùng. Hồi hai đứa học cấp tiểu học, trung học đến cấp 3, cậu luôn là người lắng nghe tớ khi tớ phàn nàn về mọi thứ và đồng cảm với suy nghĩ đôi lúc hơi vô lí của tớ.
Khi tớ phiền muộn, vẫn là cậu kéo tớ đi vi vu trong siêu thị, thưởng thức những chiếc bánh rán ngọt ngào và cốc chè tươi mát. Chúng ta khi ấy thật vô lo vô nghĩ.
Cậu còn nhớ lúc chúng mình cãi nhau không? Giận không thèm nói với nhau câu nào nhưng lại muốn làm hòa nhau bằng cách gửi thư để lại trong ngăn bàn đối phương. Tớ đã bất giác bật cười khi nhớ lại hành động ấy.
Chủ nhật của tớ trở nên vui vẻ, trọn vẹn hơn khi có cậu đồng hành. Có lẽ nó làm cuộc sống của tớ muôn màu hơn thay vì chỉ xoay quanh việc học hành như một con mọt sách.
Giờ đây, chúng ta đã là tân sinh viên đại học rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Đứa nào cũng bận học bận làm nơi thành thị đông đúc và ồn ã. Tớ đã năng động hơn rồi. Không biết cậu có như thế không? Đâu còn cảnh giục nhau: "Mày làm đi" ngại ngùng nữa nhỉ?
Mùa đông năm nay lạnh quá, cậu nhớ mặc quần áo thật ấm trước khi bước ra ngoài nhé. Nhớ ăn uống đầy đủ khi đi học nữa. Sinh viên mà không ăn sáng học sẽ không vào đâu, nhất là đứa có sức khỏe yếu như cậu.
Tết sắp đến rồi, tớ chúc cậu khỏe mạnh, học giỏi, thành công, hạnh phúc và hãy luôn mỉm cười dù cuộc sống có vất vả thế nào, cậu nhé.
Hẹn một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng đi chợ tết ở quê để cảm nhận không khí tết trong khung cảnh quen thuộc từ thuở bé. Tớ nhớ vị bún chả hai đứa cùng đi ăn quá.
Cảm ơn cậu vì luôn bên tớ, cho tớ lời khuyên, vực tớ dậy lúc tớ đang suy nghĩ tiêu cực. Cảm ơn cậu, người duy nhất luôn lắng nghe tớ trong dòng người vô tình và tấp nập.
Chúc mừng năm mới, bạn nhỏ thân yêu.
♥️ Người gửi: Đoàn Phan Ngọc Mai
♥️ Người nhận: Trương Thành Long
♥️ Câu chuyện tham dự:
Long là đứa em duy nhất của chị. Ba mẹ sinh Long cách chị gần 1 con giáp. Gần như ở 2 thế hệ khác nhau nhưng Long với chị luôn là bạn đồng hành của nhau.
Nhớ xưa lúc Long mới sinh, chị tự xưng mình là “bà tiên tã lót” vì mỗi lần thay tã, chị đều lấy tả phụ mẹ. Thấm thoát cũng 16 năm trôi qua, giờ Long đã là một thanh niên trưởng thành.
Chị ở với ba mẹ và Long cho đến khi Long lên 4. Chị thi đậu vào trường chuyên nên chị học xa nhà. Chị học cấp 3 rồi vô đại học, ra trường lại làm ở Sài Gòn, hơn chục năm ròng nhưng chỉ có dịp lễ tết dài ngày mới có cơ hội hội ngộ. Nhưng đâu đó suốt chục năm qua, chị em mình liên lạc bằng điện thoại (trước thì điện thoại của mẹ, sau Long có điện thoại riêng), những cuộc thoại của chị và Long kéo dài cả tiếng đồng hồ. Hỏi han nhau thì ít mà chỉ bài với tâm sự thì nhiều. Gọi điện thì chỉ thấy mặt, về nhà nhìn từ phía sau nhiều khi chẳng nhận ra em mình đây nữa. Mỗi lần về là mỗi lần khác, đen hơn, cao lớn hơn.
Long học không giỏi nhưng nấu ăn thì xuất sắc. Long là con trai út trong nhà nhưng trong nhà nhưng nấu ăn thì không ai bằng. Món lạ, món mới, món hot trend Long biết hết, chỉ có điều nhà mình ở vùng xa nên Long chưa có dịp được thử. Hỏi, Long nói trên mạng đầy. Bởi vậy nên Long cứ mong đến hè để được ba mẹ cho xuống Sài Gòn ở với chị. Long nói : “ở với chị sướng, được chị chở đi ăn khắp nơi, thích món gì là được ăn món đó, chỉ tiếc ba chỉ cho đi có 1 tuần thôi”.
Chị may mắn sinh Bắp vào lúc Long nghỉ hè. Long là trợ thủ đắc lực của mẹ trong công cuộc chăm chị và cháu sau sinh. Vấn đề kiêng khem làm chị khó chịu. Long là người thuyết phục mẹ cải thiện bữa ăn cho chị để chị thoải mái hơn, và tất nhiên là những món Long nấu thì TUYỆT.
Chị về nhà ở cữ, nhiều quan niệm cũ của mẹ làm chị và mẹ thường xuyên đôi co. Long là người giảng hoà cho cả 2. Long tâm sự với mẹ, rồi kể cho chị nghe và ngược lại, nên 2 mẹ con dễ thông cảm cho nhau và vui vẻ lại. Có lần Long động viên chị “chị cố lên, nếu chị và mẹ có mâu thuẫn gì thì người đáng thương nhất là Bắp, nghĩ cho nó mà chị với mẹ làm hoà với nhau đi”. Không biết có phải vì Long là người biết suy nghĩ cho Bắp hay không mà Bắp ưng ông cậu này lắm. Vì Bắp còn nhỏ, cậu không dám bồng nhưng chơi với cậu, Bắp khoái chí, cười nắc nẻ.
Ấy vậy mà 6 tháng trôi qua, chị lại xuống Sài Gòn làm việc. Chị không biết, có phải đó là lúc sướng nhất của chị hay không. Nhưng chị biết, chị có khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi có ba mẹ và Long ở bên cạnh. Chị biết ơn ba mẹ và chị vui, vui vì Long đã lớn, đã trưởng thành và biết suy nghĩ.
Nay Long đã học cấp 3, đây là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người. Chị chúc Long luôn mạnh khoẻ, bình an. Mong rằng Long đừng quá áp lực chuyện học hành mà cố gắng theo đuổi ước mơ làm đầu bếp của mình.
Thương Long nhiều
Chị Ba
♥️ Người gửi: Nguyễn Hồng Minh
♥️ Người nhận: Trần Thị Loan
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mẹ ơi con đã hiểu ra!
Là một đứa con, dường như mỗi người chúng ta luôn "mắc nợ" cha mẹ mình một món nợ ân tình không bao giờ được yêu cầu phải trả và dường như cũng mãi không thể nào trả được.
Chúng ta luôn cảm thấy không nỡ để con cái mình thiếu thốn tình cảm, nhưng lại vô tình để bố mẹ phải chịu sự cô đơn.
Khi tôi còn chưa có gia đình riêng của mình, tôi luôn bướng bỉnh, tôi rất ghét khi mẹ tôi cứ luôn giám sát tôi, mẹ luôn bắt tôi theo một khuôn khổ của mẹ từ việc học cái gì, làm cái gì, mặc đồ gì,... đều phải là ý của mẹ. Mẹ không cho tôi làm bất cứ điều gì theo ý mình khiến tôi luôn có cảm giác với mẹ, mọi thứ tôi làm đều là sai, là xấu, là mẹ luôn kiếm từng thứ tôi sai để có thể trách mắng tôi. Thậm chí tôi còn nhiều lần hỗn hào, nói những lời không hay với mẹ, tôi trách mẹ chỉ đi làm suốt cả tuần, không nghỉ ngày nào thì làm sao biết tôi ở nhà thế nào mà cứ trách mắng tôi. Tôi từng rất ghét mẹ mình.
Tôi còn nhớ, có lần mẹ bệnh phải nhập viện, bác sĩ chẩn đoán mẹ bị loét dạ dày, và bị viêm túi mật phải cắt bỏ. Mẹ phải nằm viện gần 1 tuần lễ nhưng tôi chưa từng 1 lần vào thăm mẹ. Đến khi mẹ được xuất viện tôi cũng không hỏi thăm mẹ 1 lời. Tôi chỉ nghĩ mẹ bệnh bác sĩ đã chữa được rồi, mẹ về rồi là không sao. Thời gian sau khi mẹ từ bệnh viện về 1 tháng, tôi cũng không đỡ đần việc nhà cho mẹ, mẹ mới mổ mẹ vẫn làm việc nhà, nấu cơm, đưa đón tôi đi học, .... Tôi mặc nhiên nghĩ đó bình thường. Lắm lúc mẹ mệt đau lên do vết mổ và loét dạ dày rồi la tôi, tôi lại cau có với mẹ, tôi nói mẹ không thương tôi, mọi người ngoài kia ai cũng nói chuyện nhỏ nhẹ, dẫn tôi đi chơi, không la mắng tôi, họ thương tôi hơn mẹ mà không nghĩ câu nói đó làm mẹ đau lòng khóc nhiều...
Rồi thời gian thấm thoát qua, tôi trưởng thành trong suy nghĩ nông cạn không hiểu mẹ cho đến thời gian gần đây khi tôi đã có gia đình riêng của mình, khi tôi đã làm mẹ tôi mới chợt thức tỉnh, 28 năm trời, giờ tôi mới hiểu "tình thương mẹ dành cho tôi, tôi mới hiểu ai mới là người thương tôi, ai mới là người sẵn sàng hy sinh vì tôi". Mẹ chấp nhận đánh đổi sức khỏe của mình đi làm là vì muốn cho tôi được ăn học như bao người, cho tôi được no ấm, để mua được những món ngon cho tôi ăn trong khi lắm lúc mẹ chỉ ăn cơm trắng với nước mắt vì tôi. Mẹ bệnh nhưng không nghỉ, vì mẹ còn bận lo cho gia đình, mẹ bận nghĩ sao chăm cho tôi từng bữa ăn no đủ để kịp đến giờ đến trường. Mẹ la tôi vì muốn tôi khôn lớn, không muốn tôi hư hỏng. Mẹ luôn giám sát tôi vì mẹ lo cho tôi, lo cho tôi mọi thứ. Mọi người bên ngoài kia dù có nói thương tôi nhưng chỉ là lời nói, họ không bao giờ hy sinh vì tôi như mẹ, họ không bao giờ âm thầm lặng lẽ khóc vì tôi.
Giờ không phải chỉ chăm tôi, mẹ còn giúp tôi chăm con tôi. Mẹ không muốn tôi nghỉ làm chăm con vì sợ tôi mất tương lai, sợ tôi không đi làm thì sẽ phải sống phụ thuộc bên chồng sẽ không thể ngẩng cao đầu.
Bao lời tôi không thể nói hết. Nhưng giờ, tôi chỉ mong muốn đi làm thật tốt, để lo được cho con và phần nào phụng dưỡng mẹ. Mẹ đã vì tôi quá nhiều rồi, những âm thầm mẹ đã gồng gánh vì tôi, vì gia đình. Tôi mong những ngày tháng năm còn lại tôi có thể cho mẹ được ăn ngon, được đi chơi, được hưởng thụ theo khả năng của mình để bù đắp những năm tháng đã qua.
Mẹ hãy khỏe mạnh sống lâu với con, với cháu. Con yêu mẹ và xin lỗi mẹ về mọi thứ.
Các bạn đừng trở nên quá bận rộn với gia đình nhỏ mà quên đi lời hứa chăm sóc bậc sinh thành..
♥️ Người gửi: Đinh Thị Thanh Minh
♥️ Người nhận: Trịnh Lê Tuân
♥️ Câu chuyện tham dự:
Cám ơn giấc mơ đêm qua, đã nhắc nhở tôi còn có một người bạn thân "thất lạc". Cậu ấy đã đi "lạc" mất khỏi danh bạ cuộc gọi của tôi có lẽ ngót nghét cũng phải ba, bốn năm có lẻ. Trên lịch sử cuộc gọi, không còn thấy cái tên quen thuộc nhí nhảnh mà tôi đặt cho từ những năm đầu quen biết nữa. Tất cả nhiều khi chậc lưỡi đổ tại "thời gian", "công việc", "chồng con" và "nhịp sống hiện đại". Rồi chợt nhận ra, mình đang tự bào chữa cho bản thân mình. Cậu ấy vẫn ở đấy, chỉ là tôi đã lãng quên thôi.Tôi sẽ không quên hình ảnh một cậu bạn gầy gò chở tôi trên con dốc Hòn Chồng, Nha Trang, những tràng cười hai đứa đã có, những niềm vui, nỗi buồn hai đứa đã cùng chia sẻ, và những cố gắng hai đứa đã từng động viên giúp đỡ nhau. Những lúc buồn dù trốn ở một nơi xa tít, hay lủi thủi ngồi khóc một góc, cậu bạn ấy vẫn tìm thấy tôi, luôn động viên và sẵn sàng chở tôi đi bất cứ ngõ ngách nào của thành phố biển huyên náo, chỉ để thả lỏng cảm xúc, hay chỉ để nghe tôi kể lể những câu chuyện không có đầu, không có cuối, những câu chuyện truyền kỳ. Một người bạn kỳ công đứng canh me tôi để tập sách lên đầu, bước đi chỉnh dáng, từ một đứa đi ngửa về đằng trước, đến khi đi đứng gọi là đã bình thường. Một người bạn dù ở xa tít nơi nào đó đầu bên kia thành phố, vẫn lóc cóc đạp xe đến thăm tôi khi tôi ốm, và tôi chợt nhớ ra, lần ốm nào của mình, cậu ấy luôn có mặt để động viên. Cậu bạn với tinh thần sống tích cực, luôn thúc giục tôi mỗi sáng đi tập thể dục, xử lý bằng được tội ngủ nướng của tôi để kéo tôi đi ngắm bình minh trên biển, cùng lội trên bãi san hô bắt cá, hay leo núi rèn luyện sức khỏe, hạn chế bệnh "lười" cố hữu tái phát lại của tôi... những niềm vui nhỏ nhoi ấy đã luôn giúp tôi vui vẻ và có động lực sống năng nổ hơn, tích cực hơn!Người bạn ấy... bỗng nhiên bị lãng quên khi tôi bắt đầu cuộc sống gia đình riêng của mình.
Tôi nhớ ngày đám cưới tôi, cậu bạn ấy đã đến từ rất sớm, phụ bố mẹ tôi đến tận chiều tối, rồi một mình đi về hơn hai mươi cây số ... lúc đó tôi chỉ kịp thấy nụ cười của cậu ấy... chưa hề thấy những giọt mồ hôi.Thời gian trôi, công việc và con cái cuốn tôi vào một guồng quay hối hả. Đôi lần cậu ấy gọi điện, có lúc tôi nói năm ba câu vì mải chạy deadline hay thay bỉm, sữa rồi cúp máy, có lần nói rồi sẽ gọi lại và đa phần là quên...Rồi điện thoại hỏng, trong bao số điện thoại tôi xin lại, tôi cũng quên luôn cậu ấy. Hoặc có thể vẫn giữ thói quen nghĩ cậu ấy vẫn luôn ở đây, chưa bao giờ đi mất. Có một kiểu người, khi vui không thấy đâu, khi cần lại tìm tới. Là tôi. Có lần vì dồn tiền nhà cửa, đếm lại trên đầu ngón tay người có thể giúp, lại tìm đến cậu ấy. Cậu ấy vẫn luôn sẵn lòng, không cần gọi điện hỏi lại, chỉ lặng lẽ chuyển khoản giúp tôi mà không đưa thời hạn giao trả. Trong lòng, dù cảm kích nhưng tôi cũng không thể nói hơn hai từ "cảm ơn".
Cho đến đêm qua, bỗng nhiên cậu ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi, và như một lời gợi nhắc, tôi tình cờ tìm thấy chương trình GỬI TRAO SỨC KHỎE – NỐI TH N TÌNH XƯA vào đúng buổi sáng hôm sau. Tôi thực sự đã nghĩ đến phải viết điều gì đó cho cậu ấy, thân thương nhờ chương trình có thể giúp tôi gửi những tâm tư tận sâu trong lòng này.
♥️ Người gửi: Ngô Thị Mơ
♥️ Người nhận: Ngô Thị Huyền
♥️ Câu chuyện tham dự:
Viết cho một mùa hè đã lâu lắm rồi!
Những năm tháng học cấp 3 kỷ niệm không nhiều nhưng có những con người và những kỷ niệm chẳng bao giờ quên được.
Trước hết phải nói đó là những năm tháng... đói kém! Khi tôi 15, 16, 17, ở cái tuổi mà mỗi khi nhìn lại người ta đã từng ăn được năm, sáu bát cơm thì tôi bắt đầu học ăn hai lưng bát. Học xa nhà lúc nào cũng mặc cảm trong đầu mình tiêu tốn tiền của bố mẹ. Suất cơm lúc nào cũng ở mức thấp nhất. Lớp 10 là hai nghìn đồng, lớp 12 theo thời giá buộc được tăng lên năm nghìn đồng. Cơm được hai lưng, thức ăn vừa đủ hết hai lưng cơm đấy. Không phải mình tôi thế, mà xung quanh tôi hầu hết các bạn cũng thế!
Nhớ những lần ăn mì tôm bốn ngày, bụng thì no nhưng người thì mềm nhũn, miệng thì nhạt thếch. Có những lúc thèm cơm như người nghiện thèm thuốc. Hoa quả, bánh kẹo là thứ hàng hiếm.
Chính vì thế mà có những bữa cơm miễn phí là một điều sung sướng vô cùng.
Nhà cô giáo tôi là một địa điểm như thế! Đầu tiên là những lần vào chơi được mời ở lại ăn cơm nhưng sau đó không biết cô có nhận ra không nhưng cũng có những lần là cố tình ở lại để được cô mời.
Mùa hè năm tôi học lớp 10, cô "đón" mấy đứa lên học. Chả thấy ai như cô, dạy học miễn phí, lại còn bao ăn bao ở! Có một buổi trưa, ăn cơm xong cô mang cho mấy đứa một bát mít đá. Nếu là bây giờ thì cảm thấy nó bình thường thôi. Nhưng thời của bọn tôi, đang lúc đói ăn cộng thêm nhà quê lên, đã mấy nhà có tủ lạnh nên cái món đấy hiếm vô cùng. Ăn mấy miếng, mấy đứa bảo nhau ăn ít thôi, để phần cô. Nhưng nằm ngủ trưa mà chốc chốc đứa này dậy ăn miếng, đứa kia dậy ăn miếng... cuối cùng ăn hết luôn. Chiều đành thỏ thẻ với cô "Ngon quá! Bọn em ăn hết rồi". Nhớ lúc đó cô chỉ cười bảo "Thì mang cho mấy đứa ăn thì chả ăn hết đi để làm gì". Món mít lạnh đấy đối với tôi, nó ngon từ tuổi thơ cho đến tận bây giờ! Để mỗi khi ăn vẫn nhớ cái vị của lần đầu tiên đấy!
P/S. Thỉnh thoảng em tự nhắc mình "nếu có bước tiếp hãy chậm lại một chút". Hôm nay, đang sống chậm nên viết linh tinh. Lâu chả viết, ngang phè cô ạ! Nhớ cô!
"Lật từng trang kỷ niệm cũ mèm
Con xén tóc khua đôi râu ngơ ngác..."
♥️ Người gửi: Vũ My My
♥️ Người nhận: Đào Thị Láng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mẹ chào con gái!
Từ khi con chào đời đến nay đã hơn 4 năm rồi con nhỉ! Đối với hai người đang yêu nhau thì 4 năm quen nhau không phải là quá dài mà đủ để hiểu nhau sâu đậm. Vậy mà đối với mẹ thời gian chăm con quả là rất dài và đầy những cảm xúc lẫn sự thay đổi về hình dáng của con lớn lên mỗi ngày. Ngày con mới sinh ra con khóc to lắm! Sau khi sinh con từ bệnh viện trở về thì ngày nào con cũng khóc, ngủ dậy là khóc, đói cũng khóc, ai đụng vào người cũng khóc...và con cứ khóc mãi ròng rã suốt 4 tháng đầu. Mẹ đã bị stress vì lo cho con gái mẹ, cả nhà đều mất ăn, mất ngủ vì con...ông bà ngoại vì chăm con phụ mẹ cũng gầy đi trông thấy, tóc lại bạc nhiều hơn. Nên cả nhà gọi con là bé Gào. Cái tên yêu thương mà mọi người dành cho con gái mẹ.
Người mẹ thứ hai mà con nên trân trọng và biết ơn chính là bà ngoại của con (cũng chính là mẹ của mẹ). Không có bà ngoại thì mẹ con mình khốn đốn biết chừng nào. Bà ngoại tuy ngoài 60 tuổi nhưng ngoại con còn rất trẻ, khoẻ và rất nhanh nhẹn trong mọi vấn đề. Lúc mẹ sanh con thì ngoại đã ở lại bệnh viện để chăm mẹ suốt cả tuần, ngoại không dám rời mẹ một bước trừ khi đi lấy thuốc hay đi vệ sinh. Ngoại đã dìu mẹ đi từng bước vì bác sĩ khuyên mẹ tập đi sau khi sinh mổ, mà việc đó lẽ ra là ba con làm. Nhưng ba con bận đi làm xa không chăm mẹ được. Ngoại vừa là mẹ, vừa là ba con, vừa là người bạn lắng nghe mẹ than thở. Khi mẹ đuối sức mẹ thiếp ngủ thì ngoại thức để chăm con và dỗ dành con ngưng khóc để mẹ được ngủ một lát...Khi rời viện ngoại luôn dành phần chăm sóc và nấu cháo cho mẹ ăn mỗi ngày vì mẹ khó đi cầu và ngoại nấu cháo cho mẹ dễ đi, mùi vị của tô cháo khiến mẹ nhớ mãi và biết ơn ngoại con. Cứ lâu lâu ngoại lại ngắm con gái mẹ rồi chơi với con, ai mà chọc con khóc là ngoại nạt liền, con gái mẹ luôn mỉm cười mỗi khi được ngoại bế. Rồi mỗi đêm ngoại lại mày mò thức đêm để may những bộ đồ mặc nhà cho con mặc thoải mái nhất. Cho đến tận bây giờ thói quen may đồ cho con ngoại vẫn làm như xưa. Con cứ lớn dần và những bộ quần áo cũng được may chỉn chu, nhiều chi tiết hơn. Ngoại lại dẫn con đi chợ để khoe cháu của ngoại mặc đồ bà ba do ngoại may mà lòng rất vui. Từ ngày con biết nói ngoại theo sát con để chỉ con gọi "ba", "mẹ", "ngoại","ạ"... lớn chút nữa con biết nói thành câu thì ngoại dạy con nói "dạ thưa","dạ có", "dạ vâng", "con chào ông/ bà", "con xin lỗi", "con cảm ơn" cách khoanh tay lễ phép. Và cứ thế 1001 câu hỏi của bé là "ngoại ơi! Tại sao...?" Và ngoại luôn là người bình tĩnh lắng nghe con hỏi và trả lời những thắc mắc của con cách vui vẻ. Ngày mẹ đi làm thì ngoại thay mẹ chăm con, cho con ăn, dạy con nói, chơi cùng con và luôn gọi con là "cục cưng của ngoại". Thương con mới 1,5 tuổi đã phải đi nhà trẻ để mẹ sinh em bé. Ngày đầu đi học mà con khóc quá trời vì xa ngoại chứ không phải mẹ. Vì nhỏ lớn ngoại luôn theo sát bên con. Ngoại gửi con đến trường mà núp sau cánh cửa không dám lộ trước mắt con vì sợ con theo. Mẹ thấy ngoại lén lau nước mắt vì xót con còn bé xíu đã phải đi gửi nhà người ta. Mẹ cũng khóc vì thương con gái nhỏ của mẹ. Con đã can đảm không khóc những ngày sau đó và đi học đối với con vui hơn. Và giờ đây con còn vui hơn nữa vì có em trai chơi chung với con. Con gái mẹ dường như nhận ra mình lớn hơn nên hay nhường đồ chơi cho em, biết dỗ dành lúc em bé khóc, phụ mẹ đem sữa cho em và dọn dẹp đồ chơi mỗi khi bày bừa. Càng lớn hai chị em con càng quấn quýt yêu thương nhau mẹ rất vui. Các con chính là tài sản quý giá của mẹ, và khi sinh các con ra mẹ mới hiểu được mẹ cũng chính là tài sản quý giá của ngoại các con. Các con nên nhớ sau này phải biết quý trọng, yêu thương và chăm sóc ông bà thật tử tế nhé!
Mẹ chúc ngoại của các con mỗi năm Tết đến đều bình an và khỏe mạnh. Tết này mẹ sẽ sắm cho ngoại bộ áo dài mới và dẫn các con về thăm ngoại cả tuần luôn. Chắc ngoại sẽ rất vui. Ngoại chờ các con ngoại nhé!
♥️ Người gửi: Lê Thị Như Nghĩa
♥️ Người nhận: Lê Thị Hậu
♥️ Câu chuyện tham dự:
Ê mi, dạo này mi sao rồi? Cũng gần đến tết rồi, kết thúc một năm với nhiều điều đau buồn. Trong đó có cả sự kết thúc tình bạn mấy năm qua của bọn mình. Buồn mi nhỉ? Ta vẫn theo dõi mi hàng ngày, cả việc mi vào Sài Gòn vì chuyện gia đình, nhưng ta vẫn không thể chạy tới sẻ chia những khó khăn cùng mi được, vì ta lấy tư cách gì gặp mi? Mà có gặp cũng chẳng biết nói gì, làm gì vì bây giờ chúng ta đang có bức tường ngăn cách rồi. Kết thúc tình bạn này buồn thật, đến giờ ta vẫn chưa thể hiểu lý do. Chắc do cuộc sống quá bận rộn khiến chúng ta không thể đi cùng nhau như lúc trước, hay tại ta chưa tốt? Hoặc cũng có khi ta làm gì đó có lỗi với mi nên mi mới dứt khoát như vậy. Nếu có như vậy thì ta thật lòng xin lỗi mi nhiều lắm, thật đấy! Bọn mình đã đi cùng nhau nhiều năm, giận hờn rồi nghỉ chơi cũng có nhưng mi biết rõ ta là người không giận lâu với ai cả, đặc biệt là với mi thì ta càng không thể giận, nói thẳng ra là không dám giận. Ta lúc nào cũng nóng tính, cũng trẻ con khiến mi buồn mi thất vọng. Mỗi lần làm hòa lại với nhau ta tự hứa sẽ trưởng thành hơn, thế nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời vì ta luôn mặc định trong đầu rằng dù ta có trẻ con, có ngang bướng thế nào thì mi vẫn luôn bên cạnh ta, vẫn luôn thứ tha cho ta nhưng ta quên mất một điều "Cái gì cũng có giới hạn của nó" và ta đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mi. Những gì mi âm thầm làm cho ta, ta đều nhìn thấy, đều biết nhưng ta lại không biết cách trân trọng mi. Đúng, ta ích kỉ, ta suy nghĩ nông cạn. Nhưng Cẩu Đần của mi có cách thể hiện tình cảm với m theo cách của nó, nó có cách bảo vệ và trân trọng mi theo cách riêng của nó. Mi cũng cảm nhận được điều đó đúng không? Mi biết rõ nhất mà! Chơi với nhau mấy năm trời mà vẫn chưa có lần nào đón tết cùng nhau, cứ hễ gần đến tết là lại nghỉ chơi. Ta gửi tâm sự đến chương trình này chỉ để muốn trải lòng ra và nhờ chương trình gửi đến mi, bạn thân của ta, Bảo Bối của ta lời cảm ơn, tình bạn của bọn mình rất đặc biệt, không giống như những tình bạn khác, buồn nhiều hơn đúng không? Mà nguyên nhân chính đa số là do ta, giờ ta xin lỗi cũng vô nghĩa nên ta muốn gửi đến mi lời cảm ơn, cảm ơn đã xuất hiện trong đời ta dù kết thúc nó không đẹp. Năm 2020, là một năm đau buồn, mi trải qua những chuyện gì ta đều biết nhưng lại không san sẻ cùng được, chính bản thân ta cũng đang gặp trắc trở, đang bơi lội giữa dòng sông cuộc đời, nhiều lúc muốn nhắn tin mi để nói ra hết mà không được. Dù không nói chuyện, không thân như trước nữa nhưng mi vẫn luôn là người có sức ảnh hưởng lớn đến tâm trí ta, đến cuộc sống của ta. Mi đối với ta thế nào ta không quan tâm, ở đời gặp được nhau là cả một cái duyên số và trong thâm tâm ta, mi luôn là người quan trọng nhất! Nếu mi muốn quên ta thật thì ta tôn trọng, như vậy cũng tốt cho cả hai. Nhưng mi yên tâm, ta vẫn luôn phía sau mi, mặc dù khi mi gặp chuyện gì đó tủi thân, gặp chuyện gì đó gây khó khăn cho bản thân mi, ta không thể an ủi hay lắng nghe mi, nhưng khi mi gặp những chuyện trên thì ở xa mi, ta vẫn không thể vui vẻ gì đâu. Khi nào mi cần đến ta, đừng ngại mà hãy nói với ta nhé, bất cứ lúc nào mi gọi thì Cẩu của mi sẽ giúp mi hết khả năng của nó. Cuối cùng ta chỉ mong 2021, mọi chuyện muộn phiền sẽ qua và những điều tốt đẹp, may mắn sẽ đến với Bảo Bối của ta. Cẩu của mi: Lê Thị Như Nghĩa
♥️ Người gửi: Trần Văn Nghĩa
♥️ Người nhận: Lê Văn Minh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Càng trưởng thành tôi lại càng nhận ra trên đôi vai mình có vô vàn những áp lực vô hình. Từ một chàng trai nói nhiều, vô tư. Giờ đây tôi chững chạc và trầm tính hơn. Bận rộn với cuộc sống hàng ngày nên tôi đã bỏ quên khá nhiều thứ. Nhất là những mối quan hệ cũ. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ ngày tôi chuyển lên thành phố, tôi không còn liên lạc và gặp người bạn từ thời thơ ấu của mình. Người bạn của tôi tên là Minh. Tôi và Minh bằng tuổi nhau, gần nhà nhau và học cùng trường với nhau những năm cấp hai. Nhớ ngày ấy, tôi hay qua nhà rủ Minh đi học cùng. Vì khi ấy Minh không có xe đạp. Nên sáng nào tôi cũng qua nhà đón Minh. Dạo ấy, tôi và Minh thân nhau lắm. Đi đâu cũng có nhau. Chiều nào cũng khoác tay nhau đi xem phim nhờ nhà hàng xóm. Rồi tạt lon, bắn bi, học nhóm cùng nhau luôn. Đến khi tôi và Minh lên cấp ba, hai đứa học hai trường khác nhau, chương trình học cũng dày đặc hơn thì chúng tôi ít gặp nhau và đi cùng nhau. Mối quan hệ của tôi với Minh gián đoạn hẳn khi chúng tôi đều đi học xa nhà và cho đến tận bây giờ. Nhiều khi tôi muốn liên lạc với Minh, hỏi thăm Minh và gia đình. Nhưng tôi lại chẳng biết phải mở đầu như thế nào. Rồi bao lâu nay tôi mất tăm mất tích, giờ bỗng liên lạc lại không biết có đường đột quá không. Và nhất là nếu tôi gọi điện cho Minh thì những câu hỏi thăm đơn thuần có thể chất chứa đủ tấm chân tình của tôi không. Đó là những điều làm tôi còn ngần ngại mà chưa dám mở lời. Tôi trân trọng những kí ức đẹp thuở ấu thơ của tôi và Minh. Tôi biết thời gian có trôi qua như thế nào thì chắc chắn rằng tình bạn của chúng tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhoà. Kí ức sẽ vẫn còn ở đấy. Tình cờ tôi biết đến chương trình “GỬI TRAO SỨC KHOẺ - NỐI TH N TÌNH XƯA” của Star Kombucha. Thực sự tôi mừng lắm, vì đây như là cây cầu nối cho tình bạn của tôi và Minh. Tôi tin món quà sức khỏe của Star Kombucha sẽ là món quà tuyệt vời nhất. Thay lời muốn nói tôi muốn dành cho Minh. Một lời chào đặc biệt kết nối lại tình bạn của chúng tôi, kéo tôi và Minh gần lại nhau hơn. Chúc Minh sẽ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và đạt được nhiều thành công trong cuộc sống.