♥️ Người gửi: Ngô Hồng Ngọc
♥️ Người nhận: Châu Ngọc Dung
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức cô đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng cô – người kính thương”
Mỗi dịp Tết đến Xuân về, con lại thấy lòng mình trầm lại, sau một năm tất bật bộn bề giữa muôn trùng bận rộn của dòng đời, như bản nhạc rock sôi động bỗng dừng lại ở một nốt lặng tròn. Những miền ký ức xưa bỗng chốc ùa về, đưa con trở về tuổi học trò ngây thơ bên những trang sách nhỏ, và hình ảnh của cô lại ngập tràn trong tâm trí với những yêu thương dịu dàng làm ấm áp cả trái tim.
Con còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên con gặp được cô, là buổi sáng tựu trường đầy nắng khi con vừa bước vào lớp 2. Cô chủ nhiệm lớp con - xuất hiện với tà áo dài tha thướt và gương mặt dịu hiền hệt như mấy bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ xưa. Ngày đó gia đình con nghèo lắm, ba đi công tác xa nhà mấy tuần mới về thăm mẹ con con một lần, ngày ngày mẹ đều chở con đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch len lỏi giữa những ngược xuôi đông đúc, ồn ào của phố xá Sài Gòn. Con ý thức được hoàn cảnh của mình nên cũng chăm học lắm, có lẽ cũng vì vậy mà cô chú ý đến con nhiều hơn. Cô luôn ân cần thăm hỏi, động viên, rèn cho con từng nét chữ. Thấy con có năng khiếu môn gì, cô đều hết lòng chăm lo, giúp đỡ. Con còn nhớ vì nhà nghèo quá nên không có tiền mua báo Nhi Đồng mỗi tuần để đọc, cô đã mang những tờ báo cô mua cho con đọc, còn khuyến khích con tham gia cuộc thi “Giải Lê Quý Đôn” do báo Nhi Đồng tổ chức, bài nào khó quá hay con chưa hiểu được cô đều tận tình gợi ý, hướng dẫn. Cứ thế, tuần nào cũng vậy, mỗi chiều thứ 6 là cô lại chịu khó ngồi lại với con sau buổi học để động viên con giải bài, khi thì là những câu hỏi toán học khó nhằn, khi thì lại là những đề văn hóc búa. Cô luôn có những cách thật hay để giúp con tự mình suy nghĩ ra đáp án, và những ý tưởng văn chương cứ thế tuôn trào với nhiều xúc cảm chân thành. Làm bài xong cô lại đưa con ra bưu điện gửi thư, với nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Ngày con được thông báo đạt giải Ba của cuộc thi, con nhảy cẫng lên vui sướng, nằng nặc đòi mẹ chở qua nhà để báo cho cô biết, con thấy được trong đôi mắt của cô ánh lên niềm tự hào vui sướng vì cái thành tích nho nhỏ mà con đã tặng cô. Từ ngày hôm đó, con càng chăm chỉ học tập hơn nữa, và con đã không phụ lòng cô khi mà liên tục những con điểm 10, điểm 9, những thành tích cao trong các cuộc thi được con mang về làm quà tặng cho cô yêu kính.
Mùa Xuân năm đó, trời mưa phùn nhẹ, con đang phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa thì cô xuất hiện trước thềm cửa nhà con vẫn với nụ cười hiền hậu và giọng nói êm đềm, cô xin phép mẹ chở con đi ra chợ. Được mẹ gật đầu đồng ý, con ngồi sau xe, ôm chặt cô và hỏi: “Cô ơi mình đi đâu vậy ạ?”. Cô chỉ nói: “Lát con sẽ biết!”. Ra chợ, cô mua cho con mấy món ăn ngon, rồi dẫn con đến tiệm cặp sách. Cô bảo cặp con cũ quá, rách nhiều chỗ rồi, nên cô thưởng cho con 1 chiếc cặp mới, con thích cái nào cô sẽ mua tặng con cái đó. Con vừa bất ngờ vừa vui sướng, ôm chiếc cặp mới còn thơm mùi da trên tay mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Món quà nhỏ nhưng con nhớ mãi, chiếc cặp sách đã xuất hiện rất nhiều trong các bài văn, bài thơ sau này của con khi học lên những lớp cao. Bữa đó cô còn mua cặp cho 1 bạn nam trong lớp – một bạn rất khó chịu, quậy phá, nhưng gia cảnh rất khó khăn, rồi cô chở con đến nhà để tặng quà cho bạn. Cô của con luôn như vậy, là người lái đò tận tụy luôn dùng tình thương yêu bao la như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim biết bao thế hệ.
Hôm nay, con đã có những thành công nhất định trong sự nghiệp của mình, nhưng mỗi lần nhìn lại quá khứ đã qua, con mãi không quên được những bài học đầu tiên, những tình cảm chân thành ấm áp mà tuổi thơ của con đã có được, nhờ cô… Con xin kính tặng cô bài thơ do con sáng tác bằng cả tấm lòng mình:
“Tuổi thơ con thật tuyệt vời
Nụ cười hạnh phúc rạng ngời yêu thương
Ơn cô dẫn lối soi đường,
Dạy con từng chữ, tỏ tường đúng sai
Dạy con bao tháng ngày dài,
Viết văn, luyện chữ, giải bài toán hay
Động viên, khuyến khích ngày ngày,
Tấm lòng chan chứa tràn đầy thương yêu,
Dạy con học biết bao điều,
Cô là người mẹ dịu hiền kính thương…”
♥️ Người gửi: Lê Hùng Phương
♥️ Người nhận: Lê Văn Khá
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Nắng chiều hiu hắt bên rèm cửa
Gió buồn nhè nhẹ thổi qua song
Cay cay khóe mắt nhòe rơi lệ
Thoáng chốc mười năm con chẳng về.”
Chiều nay mẹ gọi điện thoại cho tôi báo tin ba bị bệnh, cả tháng nay cổ đau không ăn được gì, bình thường ba đã ốm nay sụt cân thêm chỉ còn 45kg. Tôi chỉ nói với mẹ “Dạ con biết rồi” và như bao cuộc điện thoại từ mười năm nay tôi vẫn lấy lí do “con đang làm việc có gì con gọi lại sau” để dừng cuộc nói chuyện. Không gì là tự nhiên khi tôi cư xử như vậy mọi thứ đều có lí do của nó.
Mười năm trước, khi tôi mới ra trường công việc chưa có phải làm những nghề khác không ổn định, lương không đủ để trụ lại ở cái đất Sài Gòn hoa lệ này. Tôi có nhờ ba mẹ hỗ trợ một chút để tôi tiếp tục trụ lại tìm công việc ổn định.Tôi nhớ lần đó mình đã chạy xe máy một mình xuống tận Tiền Giang để nhờ ba mẹ giúp đỡ tôi thêm một tháng để chờ công việc. Tôi nhớ ba tôi, người đàn ông mà tôi luôn yêu thương và kính trọng đã đưa tôi 200.000đ chỉ đủ sống trong một tuần và nói từ nay về sau đừng bao giờ tìm ba nữa, tôi tốt nghiệp là ba tôi sẽ không cho thêm bất cứ đồng nào. Thực sự lúc ấy một phần ba tôi không thích vợ tôi bây giờ nên đã khuyên tôi chia tay và về quê sống rồi sẽ nhờ người quen chạy vạy cho tôi một công việc ở xã. Dĩ nhiên một đứa con trai còn trẻ như tôi phải luôn tin vào bản thân và lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận điều đó, tôi được dạy dỗ phải đi bằng chính đôi chân của mình sao nay người đã dạy tôi lại nói những lời như vậy, lúc đó tôi với lòng tự trọng khá lớn đã tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt để chứng minh cho ba thấy tôi không vô dụng như ba nghĩ, và trên hết tôi không muốn từ bỏ người con gái mình yêu chỉ vì sự ngăn cách ấy. Đã có rất nhiều cuộc cãi vã xảy ra thời gian đó, đỉnh điểm là ba tôi đã thốt lên những lời mà có lẽ không nên nói ra “Tao không muốn thấy mày một lần nào nữa, mày có giỏi thì tự mà đi kiếm ăn đừng đòi hỏi gì ở tao với mẹ mày vì tao đã nuôi mày lớn cho mày ăn học. Tao đã hết trách nhiệm,con người ta vừa học vừa làm giúp đỡ cha mẹ còn mày chỉ là thằng bất tài, tao không muốn mày về nhà tao nữa...”. Tôi sững sờ khi nghe câu nói đó, tim tôi như thắt lại và không thể nói thêm được một lời nào. Tôi lặng lẽ khoác chiếc bao lô cũ trên vai chạy lên thành phố ngay trong đêm ấy lòng tôi tự nhủ không bao giờ tôi về lại đó một lần nào nữa. Quãng đường quen thuộc hôm ấy bỗng thành xa diệu vợ, tôi thấy lòng trống rỗng, thất vọng với chính mình và đau đớn với những lời cay đắng của người thân, tôi tự nhủ mình sẽ không về đây nữa. Chữ hiếu chưa tròn tôi cất sâu vào tim, không phải tôi không thương hai đấng sinh thành nhưng lời nói của ba cứ cứa vào tim tôi đau đớn...
Thoáng cái đã mười năm tôi không về căn nhà mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Đôi khi mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi chuyện nhưng tôi không chia sẻ bất cứ thứ gì về cuộc sống của tôi ở Sài Gòn. Tôi giấu luôn địa chỉ tôi đang ở, địa chỉ công ty cũng như công việc tôi đang làm. Thỉnh thoảng vợ vẫn thay tôi gửi quà về nhà cho ba mẹ, mẹ vẫn giữ mối liên hệ với vợ con của tôi nhưng giữa tôi và gia đình như có một bức tường lớn ngắn cách không thể nào buông bỏ những chấp niệm trong lòng. Giờ đây tôi đã có cho mình một công việc quản lí ở công ty, một mái ấm nhỏ cho bản thân nhưng chưa bao giờ tôi chia sẻ điều đó với ba tôi một lần nào. Với tôi, ngày đó là ngày chấm hết cuộc đời mình, có lẽ tôi đã chết đói hay nghĩ quẩn mà tự tử chẳng hạn nếu tôi không mạnh mẽ có lẽ tôi sẽ làm vậy. Tôi nghĩ mình đã lăn lộn suốt hơn mười năm với bao nhiêu cay đắng tủi hờn, tôi đã phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác để phấn đấu vì cuộc sống tốt hơn, để trả hết những khoản nợ vay đóng học phí thời sinh viên, chi trả cho đám cưới và nuôi con khôn lớn từng ngày. Có lẽ khi bắt đầu làm cha tôi bắt đầu nghĩ nhiều về ba mẹ, tôi biết ba tôi rất thương con nhưng từ nhỏ ông luôn nóng tính và cộc cằn thường không vừa ý sẽ dùng roi vọt để dạy dỗ nên từ bé lúc nào tôi cũng sợ hãi mỗi khi thấy dáng ba khật khưỡng trong cơn say về nhà. Những lúc tỉnh táo ba rất ít nói chỉ lầm lũi làm việc, công việc thợ xây vất vả nhiều nguy hiểm đôi lúc ba mệt mỏi và không kìm chế được bản thân mình. Chứ những lúc tôi bệnh ba thường chạy đôn chạy đáo chở tôi đi nhà thương, đợt tôi gãy chân ngày nào ba cũng cõng tôi đến trường, con đường đến lớp thường ướt sũng và nhiều sình lầy, đôi chân ba bám chặt vào đó sợ tôi té đến trường ba để tôi ngồi xuống bàn rồi mới về, nhìn dáng ba gầy ốm đôi chân lem luốc tôi đã rưng rưng xúc động biết bao...
Cả tuần nay tôi thấy khó chịu trong lòng quá, tôi đang cố kìm nén cảm xúc để tiếp tục sống như mười năm qua nhưng sao lòng tôi cứ gợn lên những lo lắng nỗi buồn man mác. Con tim tôi mách rằng tôi phải về thăm ông ấy nhưng lí trí không cho phép tôi làm điều đó. Tôi chưa từng nghĩ về điều này tôi không biết mình phải xử lí như thế nào. Tôi nghĩ giờ đây điều tôi cần làm là mua sữa và những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người bệnh gửi cho ba mà không dám đề tên người gửi, vợ thấy tôi cứ thở ngắn than dài nên hiểu lòng tôi đang có tâm sự. Cô ấy bảo đời người vô thường anh đừng giận ba nữa, vì biết đâu trong khoảng thời dài ấy ba cũng đôi lần hối hận vì lời nói ngày xưa thì sao, ba với anh đều cố chấp như nhau không ai chịu nhún nhường chứ tình thân là sợi dây bền chặt cả kiếp này cũng chẳng thể quên nhau. Lời nói của vợ như cơn mưa tắm mát tâm hồn đang khô hạn từ lâu, nó như đánh thức những hạt mầm yêu thương nảy nở, con người ta chỉ có một đời để sống đâu ai sống mà không có lỗi lầm, thứ tha cho nhau cũng là cách để bản thân mình được thanh thản, sống mười năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn, lòng như vầng trăng khuyết cứ thấy mình chông chênh, có mái ấm xưa đã lâu lắm chưa về, lòng vẫn mãi chùng chằng không biết làm sao để nối lại sợi dây yêu thương ấy bây giờ. Ngoài kia tết đã ở rất gần tôi biết mình không níu nổi thời gian liệu ba còn chờ tôi được bao lâu nữa, nhờ Star Kombucha nối lại dùm tôi có được không?
♥️ Người gửi: Trần Thị Thuỷ
♥️ Người nhận: Tô Vi An
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi bạn-người đặc biệt một thời!
Ngày ấy khi chúng ta gặp nhau, mình học lớp 10 còn bạn học lớp 8, bạn nhỏ hơn mình 2 tuổi. Ngày ấy trò chơi kỉ niệm của chúng mình là chơi banh né, bạn còn nhớ không?
Bạn và vài người trong xóm tụi mình đã cùng chơi chung trò đó. Lần gặp đầu tiên ấy, thần ái tình đã bắn mũi tên thành công vào tụi mình, một tình cảm trong sáng đã đến. Bạn xin mình nick yahoo và số điện thoại của gia đình mình để tiện liên lạc sau khi bạn về Kontum. Mình còn nhớ nick của bạn nghe rất thú vị, đó là nick yahoo tên “anhhungdoduong...”
Rồi bạn đã vẫn giữ liên lạc sau khi bạn về lại trên nhà bạn dù chỉ một thời gian. Sau đó vì chúng ta còn tuổi ăn học nên không liên lạc mấy nữa. Thời ấy chúng ta cũng không có điện thoại thông minh và máy tính để tiện kết nối như thời bây giờ...
Rồi thời gian qua đi, thỉnh thoảng Tết đến, bạn xuống thăm họ hàng nhà bạn - nơi bạn đã gặp mình, thì chúng mình có gặp lại. Có một năm, hội ngộ nhau dịp Tết, bạn đi cùng gia đình bạn và tụi mình đi cùng họ hàng nhà bạn đến thăm dì bạn xong thì cùng đi uống cà phê ở quán Sơn Thuỷ ở xóm mình.
Lúc rời quán, mình và bạn cùng nhau đi dạo bộ riêng, trời hơi se lạnh, bạn đã có một hành động “anh hùng” khi đó - bạn lấy áo khoác ngoài khoác lên cho mình, mình đoán là kỉ niệm này bạn vẫn sẽ nhớ vì mình vẫn còn nhớ mà ;)
Chúng mình có thiện cảm cho nhau từ lâu nhưng thậm chí đến bây giờ chưa từng được nắm tay nhau, bạn nhỉ? u cũng là duyên phận, phải không?
Ngày chúng mình đi học đại học tại thành phố Hồ Chí Minh, bạn cũng có mấy lần liên lạc với mình, nhưng lúc ấy mình có quen một người rồi và anh ấy đang định cư ở xa bên Mỹ nên mình không tạo cơ hội cho mối quan hệ của mình và bạn.
Rồi như thể ông trời sắp đặt, lẽ ra chúng ta vẫn có cơ hội thuộc về nhau, bên nhau khi vào năm 2014, bạn đi cùng một người bạn xuống thăm gia đình dì bạn và thăm mình, năm ấy chúng ta đều đã chia tay mối tình riêng. Gặp lại nhau khi đó, một người họ hàng của bạn đã trêu bạn có ưng mình thì gọi bố mẹ mình là bố mẹ đi vì mọi người biết bạn có tình cảm với mình...Và khi gặp lại, tim mình và bạn một lần nữa chung nhịp đập. Lúc bạn về bạn lên tạm biệt mình mà mình cảm thấy không muốn xa bạn, mình thực muốn được ôm bạn khi ấy! Nhưng chúng ta vẫn chưa có những khoảnh khắc đó...
Bạn về gặp gia đình bạn và muốn nhà bạn xuống xin hỏi cưới mình nhưng có thể nói là chữ duyên rồi bạn nhỉ? Ngày ấy mẹ mình không cho mình đi lên nhà bạn và mình không chịu năn nỉ xin đi... Mình nghe đâu vì lâu chưa gặp lại mình nên gia đình bạn không thể đi từ Kontum xuống xin hỏi cưới...
Rồi khi xa nhau, bạn và mình hay liên lạc qua điện thoại, mỗi lần nói chuyện với bạn, mình thấy rất ấm áp, bạn nói mình sao thở dữ vậy vì lúc ấy mình nhớ bạn. Chỉ có bạn và người yêu xa một thời của mình đã nghe được tiếng thở ấy chăng? Phải chăng vì đó là tiếng yêu đặc biệt nên chỉ có hai người nghe được và nói mình mình mới biết hoá ra mình thở bạn nghe mạnh như thế!!!
Rồi khi mình ra lại thành phố Hồ Chí Minh, chúng mình vẫn giữ liên lạc, có lần bạn xuống thăm mình tại thành phố, hôm đó mình vẫn đi làm. Mình đã chỉ gặp bạn được vào tối hôm ấy. Bạn dẫn mình đi ăn ốc với cậu bạn của bạn. Sau đó mình nói bạn chở mình về vì hôm sau mình đi làm.
Tiếc là,Chúng ta chưa được nhìn hay nói chuyện với nhau nhiều, bạn nhỉ?
Rồi mình đã vô tình làm bạn xa mình khi mà lúc ấy mình tiễn người yêu cũ đi qua Mỹ. Họ nói mình quay lại với họ vì họ cảm động tình cảm mình dành cho họ sau thời gian chia tay mà vẫn thủy chung thì mình đã dại khờ quay lại mà không suy nghĩ kĩ về quyết định của mình.
Từ đó, bạn và mình ít liên lạc và xa nhau về khoảng cách tâm hồn dần dần...
Bạn quay trở lại với người yêu cũ của bạn một thời gian rồi cũng chia tay và mình thì cũng bị đá sau nửa năm lại yêu xa với người yêu cũ... Lúc này mình có liên lạc với bạn nhưng bạn giận mình và không liên lạc gì...
Rồi cuối năm 2015, bạn lập gia đình. Giữa năm 2016 mình cũng theo bước bạn. Mình có trêu bạn lúc mời bạn rằng xuống ôm tạm biệt cô dâu tương lai vì bạn biết đấy, thực sự chúng ta chưa từng có một cái ôm hay nắm tay...
Tết sắp đến, mình chợt nhớ vài kỉ niệm xưa cũ ấy... Chúc bạn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của bạn - bên người vợ trẻ xinh đẹp và cậu con trai dễ thương của bạn nhé! Những kỉ niệm một thời vẫn sẽ mãi là điều đáng nhớ trong tim chúng ta và nếu có ngày gặp lại hàn huyên, kể lại một thời thì chúng ta có cái mà nói, phải không bạn nhỉ!
Một thời đã yêu mà không nói và chưa bao giờ chúng ta nói một tiếng yêu cho nhau hay nói một chữ nhớ nhau... Nhưng bạn biết không, tôi sẽ luôn nhớ về bạn-người đặc biệt của tôi, anh hùng đo đường “anhhungdoduong” một thời!
♥️ Người gửi: Trần Thị Mỹ Tuyết
♥️ Người nhận: Lê Quốc Thanh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Khi có tuổi người ta thường hay hoài niệm và hối tiếc khi nhớ về những ngày đã cũ, tôi biết mình không thể thay đổi được quá khứ, về những day dứt khi mình đã cư xử tệ với ai đó. Và tôi vẫn luôn hối hận vì đã góp phần vào cuộc chia cắt của tình thân, tôi thực sự hối hận rất nhiều.
Tôi đã từng nghĩ mình là người đến sau, vốn dĩ bản thân mang nhiều thiệt thòi, bởi chồng tôi là người qua một đời vợ và có một đứa con trai riêng. Đó là mảnh ghép riêng quá khứ của chồng mà tôi nghĩ bản thân mình không muốn chạm vào, vì trái tim đàn bà dẫu cứng rắn đến đâu nhắc đến điều đó chắc hẳn đều đau lòng.
Chồng tôi làm tự do, rày đây mai đó, tiền làm được phần lớn đưa tôi để lo việc gia đình, lo cha mẹ già đau ốm và con trai nhỏ của chúng tôi. Cuộc sống lẽ ra cứ bình yên như thế, anh ấy chưa bao giờ nhắc gì về vợ cũ và đứa con riêng ấy cho đến một ngày giáp tết năm Kỷ Mão, khi tôi đang sên mứt dưới nhà, tôi nghe tiếng ai đó kêu khe khẽ trước cửa. Trước mặt tôi là một chàng trai trẻ chừng 16 17 tuổi mặt trông khá quen, cậu nhóc ngập ngừng chào tôi, gương mặt gầy xương xương và dáng người khá thấp bé, mang đôi dép da cũ mòn và trên vai khoác một chiếc ba lô vải con con...
Cậu nhóc hỏi về chồng tôi, một chút vỡ lẽ tôi mới biết đây chính là đứa con trai riêng thất lạc của chồng tôi. Lúc đó tôi khá ngỡ ngàng và có chút lo lắng tôi không biết cậu ấy đến đây với mục đích gì, nhưng cũng ngại không dám hỏi thẳng thừng mà bảo cậu vào nhà ngồi đợi.
Thì ra sau khi cha mẹ ly hôn được ít lâu thì mẹ cậu qua đời vì bệnh, cậu ở với ông bà ngoại lay lắt cho đến giờ. Mất liên lạc với cha và cũng vì còn quá nhỏ nên không biết phải bấu víu vào đâu, sống bên ông bà già yếu với cuộc sống khá khốn cùng. Rồi cậu lớn thêm một chút, biết nhận thức được nỗi đau của cảnh mồ côi và khao khát tình thương của cha, nên hỏi han mọi manh mối rồi quyết chí đi tìm. Khoảng cách chẳng xa nhưng vì ngày xưa cha mẹ giận nhau rất dữ, nên mọi thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, để tìm được cũng nhờ người bạn của mẹ ngày trước cho biết quê nội và tấm ảnh có mặt cha nên tìm được đến đây.
Cả buổi chiều hôm ấy tôi ngồi lặng lẽ nghe cậu kể chuyện, nhìn kỹ mới thấy đúng là gương mặt ấy rất giống với chồng tôi, đôi mắt sáng nhưng rất buồn, hai bàn tay đan vào nhau có chút ngượng ngùng, ngồi trước mặt người mẹ kế là tôi, cậu ấy có vẻ rất căng thẳng...
Tôi bảo cậu ở lại ăn cơm, đợi đến tối chồng về thì sẽ nói cụ thể hơn, thực chất trong lòng tôi lúc đó còn căng thẳng hơn cậu nhóc rất nhiều.
Chồng tôi về, nhìn thấy cậu có vẻ nhận ra ngay, nhưng không quá vồ vập. Tôi để hai cha con ngồi tâm sự riêng, sau mời thêm bố mẹ chồng qua bàn việc. Cuối cùng mọi người quyết định để cậu ấy ở lại nhà tôi. Dự định sẽ cho cậu học nghề thợ mộc gần đó, đợi ra nghề tự lo được bản thân. Tôi không hài lòng lắm nhưng cũng không phản đối, vì dù sao đó vẫn là máu mủ của bên chồng, mình phản đối e không hay lắm, nhưng giữ cậu lại đây thì lòng tôi có chút gợn sóng, có những nỗi sợ mơ hồ vụn vặt rất đàn bà, mà tôi chỉ biết giấu vào lòng mà thôi.
Con trai tôi cũng còn nhỏ quen được cưng chiều, nên ban đầu nó khá phản ứng với người anh trai từ trên trời rớt xuống, nhưng dần dần nó không còn xa cách mà trở nên gần gũi hơn, bởi cậu nhóc kia nhìn chung khá hiền lành, nhút nhát và luôn co cụm không giao tiếp cởi mở cùng ai cả. Tôi cũng ít khi nói chuyện chỉ biết loáng thoáng cậu học hết lớp 5 thì nghỉ, vì ông bà nghèo quá không lo nổi, lang thang theo bà ngoại đi bán siro đá bào ở trường học từ lúc còn bé xíu.
Bàn tay cậu to bè vì quay máy bào đá suốt nên giờ học nghề mộc có chút cứng nhắc, được cái chăm chỉ ngày nào về cũng mang theo thúng dăm bào để tôi dùng cho bếp trấu nấu nướng, vừa học vừa làm nên được nuôi cơm một bữa chỉ ăn ở nhà bữa tối.
Một thời gian chừng 8 tháng thì cậu bắt đầu làm được việc đóng tủ ghép bàn rất giỏi, có bữa đi ngang tôi thấy cậu ngồi đục đục chạm khắc rất chăm chú. Tấm lưng gầy trong chiếc áo thun cũ mèm ướt đẫm mồ hôi, nhìn từ phía sau có chút thương cảm, vì dù gần tuổi nhau nhưng con tôi ít ra còn được đến trường, ngoài giờ học còn đi đá banh thả diều với đám trẻ, nhà không khá giả nhưng cơm nước đủ đầy và áo quần lành lặn. Còn cậu lớn lên trong cảnh mất mẹ từ bé đã là một thiệt thòi vất vơ vất vưởng ngoài đường, kiếm từng miếng ăn cực nhọc đến khi tìm được cha thì ông thừa nhận nhưng cũng dửng dưng, chỉ có ông bà nội còn có chút quan tâm. Tôi thì thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, không gần gũi mà có chút xa cách. Sống chung nhà nhưng hiếm khi tôi trò chuyện hỏi han. Tôi thừa nhận mình có phần ích kỷ đôi khi nghĩ bâng quơ, sợ tình cảm con trai bị vơi bớt.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nói gần nói xa với chồng về việc sợ sau này nặng gánh, nhưng anh khẳng định với tôi, anh chỉ giúp nó có nghề ổn định, rồi cho nó ra ngoài sống, chứ mọi yêu thương anh đều dành cho con trai chung. Nghe anh nói vậy thì tôi như trút được gánh nặng tinh thần và dằn lòng đợi thêm một thời gian nữa.
Khoảng hơn năm thì cậu ấy được lên thợ chính thức và được trả công. Tôi không biết bao nhiêu, cũng chẳng bao giờ hỏi. Cậu dè dặt gửi tôi 100.000 đồng tiền ăn mỗi tháng. Thực ra khi ấy đó cũng là số tiền khá lớn, vì mỗi ngày tôi đi chợ chưa tới 10.000 đồng đã đủ bữa ăn cho cả nhà, nhưng tôi vẫn bực tức. Tôi nghĩ nuôi cậu bao lâu nay, lẽ ra nên gửi nhiều hơn mới đúng, dấm dứt trong lòng nhưng tôi lại chẳng nói ra sợ mang tiếng mẹ ghẻ hạnh họe con chồng. Sống trong nhà nhưng cậu như chiếc bóng lặng lẽ, ngoài nói chuyện với đứa em cùng cha khác mẹ thì hầu như chẳng nói gì với ai. Chồng tôi khá vô tâm, đi làm về chỉ hỏi han đứa em mà không để ý thằng anh ngồi lẻ loi trên chiếc đi-văng, đôi mắt có chút buồn và hiếm khi nở nụ cười.
Thằng nhóc ấy cũng thuộc dạng có hoa tay, lâu lâu có đem về chiếc ghế, chiếc bàn tự đóng từ mảnh gỗ thừa xin chủ, nhìn khá đẹp và chắc chắn, cho em trai ngồi học thoải mái. Nó không nói gì với tôi, nhưng cũng khá tinh tế khi đem về chiếc tủ gỗ chạm trổ họa tiết có gắn gương soi. Bảo tặng tôi treo áo dài cho gián khỏi cắn. Lúc về nhà, nhìn thấy tôi cũng khá bất ngờ với đứa chỉ mới mấy mười tuổi đã làm ra tiền, biết quan tâm đến mọi người bằng những hành động khá ấm áp, nhưng tôi vẫn không thể bỏ xuống hòn đá nặng trong tim mình, tôi biết mình cố chấp một cách vô lý.
Có một hôm, tôi thấy cậu ngồi một mình sau nhà lúc đêm tối, bóng dáng lặng lẽ nhìn khá tâm trạng. Hôm ấy trăng mười sáu sáng, dường như cậu đang thổi sáo, tiếng sáo réo rắt khi buông khi bắt như suối ngàn tuôn chảy, như nói lên tiếng lòng giấu kín. Nó làm tôi chợt nhớ đến bài thơ Đường được nghe từ ngày còn nhỏ:
"Một mình trong khóm trúc,
Gảy đàn rồi hát chơi,
Rừng sâu kẻ không biết,
Trăng sáng chiếu lên người..."
Cậu ngồi đó khá lâu đến khi tôi thấy trăng dường như hòa lẫn vào nỗi buồn tận sâu của cậu, như một bức tranh ảo ảnh tràn ngập sự não nề.
Sau này tôi mới biết hôm ấy là ngày giỗ của mẹ, cậu tự mua ít trái cây rồi cúng trong lặng lẽ, người chồng của tôi từ lâu đã không còn quan tâm đến người vợ cũ đã mất, vô tình nên cũng chẳng bao giờ đả động đến việc cúng giỗ. Tôi không biết hương hồn bà ấy có lạnh lẽo lắm không, nhưng nhìn cậu con trai của họ bây giờ, là một người mẹ lòng tôi có chút xót xa...
Vài tháng sau cậu xin phép mọi người về lại bên ông bà ngoại, cũng chẳng hẹn ngày quay trở lại. Trước khi đi còn cảm ơn tôi vì đã cưu mang suốt thời gian qua, cậu xin lỗi vì đã đem đến sự bất tiện và khó xử cho tất cả mọi người. Cảm ơn đã cho cậu được học nghề đến nơi đến chốn. Cậu biết ơn vì lúc đói khát bơ vơ đã không bị xua đuổi... Tôi nghe khá nhói lòng, dù gì cậu ấy còn khá trẻ, lẽ ra được cha dạy dỗ cận kề thì lại sống trong cảnh cô đơn, luôn thấy mình là người thừa thãi.
Nhiều năm sau, cậu chưa từng quay trở lại, biến mất như bọt biển tan vào đại dương, không để lại chút dấu vết gì. Ông bà nội đến lúc mất vẫn quay quắt nỗi ân hận với đứa cháu côi cút lạc loài, còn chồng tôi khi có tuổi đã bắt đầu hối hận day dứt vì đã đối xử tệ với núm ruột của mình. Còn tôi cứ nghĩ giá như mình rộng lòng hơn một chút, đón nhận và coi cậu như một người thân thì có lẽ cậu đã không rời đi như thế, để con trai tôi có người anh dẫn dắt và yêu thương nó sau này, nhưng tất cả chỉ còn lại giá như.
Mấy năm gần đây khi chồng tôi bắt đầu thường xuyên đau ốm bắt đầu cho người dò la tin tức về cậu, tìm về quê cũ nghe được tin cậu đã lập gia đình vui vầy bên vợ con, cũng đang làm cho xưởng nội thất nghe tin lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã từng day dứt biết bao nhiêu giờ đây nghe tin ấy cảm thấy thật mừng ít nhất cậu đã tìm thấy hạnh phúc cho mình bù đắp lại cuộc đời trống vắng đơn côi. Tôi muốn nói với cậu lời xin lỗi tận đáy lòng, hy vọng trong tương lai cậu sẽ mở lòng đón nhận con trai tôi để nó được gọi thêm lần nữa hai tiếng “anh hai”.
♥️ Người gửi: Nguyễn Hải Yến
♥️ Người nhận: Lê Thanh Triều
♥️ Câu chuyện tham dự:
Sài Gòn, ngày 14 tháng 12 năm 2020.
Gửi cậu, Thanh Triều,
Lâu thật lâu rồi, tớ và mẹ tớ nhớ cậu. Lần gần đây nhất tớ gặp cậu là một ngày đầu hạ của hơn tám năm trước. Cậu đã không cho tớ biết rằng cậu sẽ không còn học cùng tớ nữa, ở mảnh đất thân thương này cũng không còn cái gọi là “nhà” của cậu nữa. Cậu thoắt biến mất sau làn nắng hạ tàn phai, lớp năm của tớ bắt đầu với sự lạ lẫm và thiếu vắng cậu, chàng trai thật thà dễ thương từng cùng tớ học chung dưới một mái trường bốn năm.
Vậy mà đi đến một nơi xa thật xa mà không một lời tạm biệt.
Tớ vẫn nghĩ cậu rồi sẽ quay lại, và cậu quay lại thật. Đó là mùa hạ cuối cấp một. Tớ bắt đầu học thêm. Cậu gặp mẹ tớ ở chợ gần trường, cậu hỏi mẹ tớ về tớ, mẹ tớ bảo tớ đang ở trường. Cậu vào trường tìm tớ, nhưng tớ không gặp được cậu. Đến khi mẹ đón tớ về nhà, tớ mới biết cậu đã đến. Nhưng trớ trêu làm sao khi mà tớ và cậu lại không gặp được nhau.
Tớ càng tin rằng rồi sẽ có ngày tớ với cậu được gặp nhau.
Hè lớp sáu, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp bảy, tớ lên trường cấp một đợi cậu, Nhưng cậu không về.
Hè lớp tám, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp chín, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười một, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười hai, tớ không lên trường cấp một đợi cậu được. Và cậu vẫn không về.
Tớ không thể nhớ được lớp hai và lớp ba đã trải qua thế nào, cũng không nhớ được hai năm đó cậu đã ngồi ở đâu, không có chút kí ức nào lưu lại giữa tớ và cậu. Nhưng năm lớp một và lớp bốn thì khác.
Năm tớ và cậu cùng học lớp một, cậu là một cậu bé mũm mĩm với làn da hơi ngăm, và lúc nào cũng cười suốt. Cậu có hàng chân mày rậm và đen sẫm, quả tóc đầu đinh càng khiến cậu trông tròn trịa hơn. Mẹ tớ dạy lớp tụi mình. Nhớ nhất vẫn là Thanh Triều thật thà và dễ thương vô cùng trong tiết tự nhiên và xã hội. Hôm đó mẹ tớ có dặn vui là nhà bạn nào có gà con thì mang lên lớp cho các bạn xem với, hôm sau thấy cậu lấp ló trước cửa lớp với cái lồng chim con con được che bằng một mảnh vải màu xám sọc. Cậu xách vào lớp trước sự tò mò của các bạn. Và cứ giữ khư khư sự tò mò của mọi người cho đến khi vào tiết tự nhiên và xã hội. Cậu mang lồng chim lên đưa cho cô giáo (là mẹ của tớ). Trong đó là một chú gà con. Cô khẽ bế nó lên đưa trước cả lớp trước sự thích thú của mọi người và sự ngại ngùng của cậu. Cô giáo thực sự ngạc nhiên vì cậu trò nhỏ này. Tớ vẫn nhớ đến giờ múa hát sân trường, cả lớp trống tải chỉ có hai đứa – tớ đang sốt nên không ra tập được, còn cậu ở lại vì chú gà con. Nó không thấy cậu là kêu inh ỏi lên. Hình như đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của tớ với cậu, chỉ nhớ rằng rất vui, và cậu cười suốt.
Sau tiết học vui vẻ đó là những ngày học tự nhiên và xã hội vui vẻ hơn bao giờ hết. Cậu mang cả mèo con, rau cải, củ, quả, những thứ mà sách giáo khoa của tụi mình có. Mẹ tớ có lần gặp phụ huynh và nhắn rằng không cần phải mang đồ lên học đâu, nhưng mẹ cậu cười nói là mang được thì mang lên cho tụi nhỏ cùng chơi cùng học, có sao đâu, mà nhà cũng có những thứ đó, chắc gì tất cả tụi nhỏ đều được thấy, sờ?
Nhà cậu năm đó còn trồng cả bưởi da xanh cơ. Những ngày có thu, tết, hay cả ngày nhà giáo Việt Nam, khi tan học đều thấy mẹ cậu cầm một cặp bưởi đợi mẹ tớ. Hình ảnh quen thuộc đó xuyên suốt trong bốn năm học cấp một đều đặn in vào hồi ức của tớ.
Năm tớ và cậu học chung lớp bốn, nhà cậu có thêm món mới: mơ ngâm đường. Hôm đó cậu hỏi tớ muốn ăn không, tớ nói tớ không biết món đó là gì cả, cậu chỉ cười. Ngày hôm sau cậu mang cho tớ một chai đựng đầy quả. Nhưng không may là bạn xung quanh thấy được nên “tấn công” hết sạch, còn tớ thì ngơ ngác chưa kịp thử miếng nào. Thế là hôm sau nữa, cậu lại mang theo một chai đựng đầy quả…
Cậu còn mang dâu da lên lớp và chia với tớ. Giờ nghĩ lại mới thấy ngày trước cậu thiên vị tớ hơn hẳn những bạn học khác. Mà tớ lúc đó thì chơi thân với tất cả mọi người…
Những tháng ngày đẹp đẽ đó xa thật xa rồi. Tớ và cậu cũng lâu thật lâu rồi không gặp nhau. Những tin tức về cậu mong manh không tín hiệu. Tớ không biết cậu đã đi đâu, mẹ tớ cũng không biết…
Rồi một lần ai đó nói với tớ là bố cậu mất rồi, cậu và mẹ đang sống ở Lâm Đồng. Người đó còn nói là bố cậu mất thì đỡ làm khổ hai mẹ con. Bố cậu là sâu rượu, khi không còn tỉnh táo thì đánh đập mẹ cậu, có phải không? Tớ thậm chí còn không biết những điều này có đáng tin hay không. Tớ chưa từng thấy bố cậu lên trường, có phải chăng là thật…? Tin tức phong phanh như cơn gió tình cờ lướt ngang qua, không ai chứng thực, cũng không biết ai thấy nó. Nhưng dù sao tớ vẫn mong cậu và mẹ cậu vẫn thật mạnh khoẻ, vẫn vui vẻ như ngày nào, và cậu vẫn được đi học, thành công, hiếu thảo.
Lê Thanh Triều, tớ nhớ như in họ và tên của cậu, nhớ cả khuôn mặt vui vẻ của cậu, nhớ những khoảnh khắc cậu và mẹ đứng cùng nhau, chờ mẹ tớ. Tớ nhớ cả sinh nhật cậu gồm 4 và 5. Nhớ những quả dâu da xanh xanh chua ngọt, nhớ mùi mơ ngâm thơm thơm len qua vỏ nắp…
Ước gì tớ và mẹ được gặp lại cậu và mẹ cậu nhỉ. Tớ và mẹ nhớ cậu nhiều lắm đấy, không biết cậu và mẹ cậu thì sao…
Triều nè, dù sao thì cũng phải sống thật tốt nha. Thật tốt như hồi tớ và cậu còn gặp nhau. Cậu là một người vui vẻ và vô cùng thật thà, còn hiếu thảo hơn ai hết. Tớ chỉ mong ngày gặp lại, cậu vẫn là cậu của ngày trước, không xa lạ và thật ấm áp.
Tớ chúc cậu và mẹ cậu ở nơi xa luôn vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc hai mẹ con cậu vạn sự bình an!
Tớ và mẹ tớ nhớ cậu và mẹ cậu nhiều lắm…
Bạn của cậu,
Nguyễn Hải Yến.
♥️ Người gửi: Ngô Hồng Ngọc
♥️ Người nhận: Châu Ngọc Dung
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức cô đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng cô – người kính thương”
Mỗi dịp Tết đến Xuân về, con lại thấy lòng mình trầm lại, sau một năm tất bật bộn bề giữa muôn trùng bận rộn của dòng đời, như bản nhạc rock sôi động bỗng dừng lại ở một nốt lặng tròn. Những miền ký ức xưa bỗng chốc ùa về, đưa con trở về tuổi học trò ngây thơ bên những trang sách nhỏ, và hình ảnh của cô lại ngập tràn trong tâm trí với những yêu thương dịu dàng làm ấm áp cả trái tim.
Con còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên con gặp được cô, là buổi sáng tựu trường đầy nắng khi con vừa bước vào lớp 2. Cô chủ nhiệm lớp con - xuất hiện với tà áo dài tha thướt và gương mặt dịu hiền hệt như mấy bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ xưa. Ngày đó gia đình con nghèo lắm, ba đi công tác xa nhà mấy tuần mới về thăm mẹ con con một lần, ngày ngày mẹ đều chở con đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch len lỏi giữa những ngược xuôi đông đúc, ồn ào của phố xá Sài Gòn. Con ý thức được hoàn cảnh của mình nên cũng chăm học lắm, có lẽ cũng vì vậy mà cô chú ý đến con nhiều hơn. Cô luôn ân cần thăm hỏi, động viên, rèn cho con từng nét chữ. Thấy con có năng khiếu môn gì, cô đều hết lòng chăm lo, giúp đỡ. Con còn nhớ vì nhà nghèo quá nên không có tiền mua báo Nhi Đồng mỗi tuần để đọc, cô đã mang những tờ báo cô mua cho con đọc, còn khuyến khích con tham gia cuộc thi “Giải Lê Quý Đôn” do báo Nhi Đồng tổ chức, bài nào khó quá hay con chưa hiểu được cô đều tận tình gợi ý, hướng dẫn. Cứ thế, tuần nào cũng vậy, mỗi chiều thứ 6 là cô lại chịu khó ngồi lại với con sau buổi học để động viên con giải bài, khi thì là những câu hỏi toán học khó nhằn, khi thì lại là những đề văn hóc búa. Cô luôn có những cách thật hay để giúp con tự mình suy nghĩ ra đáp án, và những ý tưởng văn chương cứ thế tuôn trào với nhiều xúc cảm chân thành. Làm bài xong cô lại đưa con ra bưu điện gửi thư, với nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Ngày con được thông báo đạt giải Ba của cuộc thi, con nhảy cẫng lên vui sướng, nằng nặc đòi mẹ chở qua nhà để báo cho cô biết, con thấy được trong đôi mắt của cô ánh lên niềm tự hào vui sướng vì cái thành tích nho nhỏ mà con đã tặng cô. Từ ngày hôm đó, con càng chăm chỉ học tập hơn nữa, và con đã không phụ lòng cô khi mà liên tục những con điểm 10, điểm 9, những thành tích cao trong các cuộc thi được con mang về làm quà tặng cho cô yêu kính.
Mùa Xuân năm đó, trời mưa phùn nhẹ, con đang phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa thì cô xuất hiện trước thềm cửa nhà con vẫn với nụ cười hiền hậu và giọng nói êm đềm, cô xin phép mẹ chở con đi ra chợ. Được mẹ gật đầu đồng ý, con ngồi sau xe, ôm chặt cô và hỏi: “Cô ơi mình đi đâu vậy ạ?”. Cô chỉ nói: “Lát con sẽ biết!”. Ra chợ, cô mua cho con mấy món ăn ngon, rồi dẫn con đến tiệm cặp sách. Cô bảo cặp con cũ quá, rách nhiều chỗ rồi, nên cô thưởng cho con 1 chiếc cặp mới, con thích cái nào cô sẽ mua tặng con cái đó. Con vừa bất ngờ vừa vui sướng, ôm chiếc cặp mới còn thơm mùi da trên tay mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Món quà nhỏ nhưng con nhớ mãi, chiếc cặp sách đã xuất hiện rất nhiều trong các bài văn, bài thơ sau này của con khi học lên những lớp cao. Bữa đó cô còn mua cặp cho 1 bạn nam trong lớp – một bạn rất khó chịu, quậy phá, nhưng gia cảnh rất khó khăn, rồi cô chở con đến nhà để tặng quà cho bạn. Cô của con luôn như vậy, là người lái đò tận tụy luôn dùng tình thương yêu bao la như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim biết bao thế hệ.
Hôm nay, con đã có những thành công nhất định trong sự nghiệp của mình, nhưng mỗi lần nhìn lại quá khứ đã qua, con mãi không quên được những bài học đầu tiên, những tình cảm chân thành ấm áp mà tuổi thơ của con đã có được, nhờ cô… Con xin kính tặng cô bài thơ do con sáng tác bằng cả tấm lòng mình:
“Tuổi thơ con thật tuyệt vời
Nụ cười hạnh phúc rạng ngời yêu thương
Ơn cô dẫn lối soi đường,
Dạy con từng chữ, tỏ tường đúng sai
Dạy con bao tháng ngày dài,
Viết văn, luyện chữ, giải bài toán hay
Động viên, khuyến khích ngày ngày,
Tấm lòng chan chứa tràn đầy thương yêu,
Dạy con học biết bao điều,
Cô là người mẹ dịu hiền kính thương…”
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Yến Ngọc
♥️ Người nhận: Võ Thị Loan
♥️ Câu chuyện tham dự:
HẠNH PHÚC CỦA CON LÀ MẸ
Mẹ sinh ra 5 chị em con trong sự thiếu thốn và có lẽ con là người
giống mẹ nhất cả về tính cách lẫn ngoại hình. Mẹ tuổi khỉ và thật trùng
hợp, con cùng tuổi khỉ. Hai mẹ con khỉ đi đâu cũng có nhau và tới tận bây
giờ, khi con đã 26 tuổi và đã sống gần nửa cuộc đời, con vẫn bám lấy mẹ.
Con nhớ như in, hồi năm lớp 3, mẹ đã đội trời mưa gió cõng con trên lưng,
mặc cho dòng nước ở ngay dưới chân. Lúc ấy, con thực sự rất hạnh phúc,
mẹ ạ. Mẹ là người khá yếu đuối và rất hay lo, lo từng miếng ăn giấc ngủ và
đủ thứ chuyện trên đời. Con phát bực vì cái tính hay lo của mẹ, đặc biệt là
cho con bởi con là đứa con yếu đuối và khờ khạo nhất trong nhà. Nhưng
con lại thừa hưởng từ mẹ làn da trắng và cái tính hay lo ấy. Mẹ là một
người không hề biết đến thời trang hay những việc về ăn uống bên ngoài.
Mẹ suốt ngày cứ lo giặt giũ, nấu ăn và dọn dẹp trong nhà. Mẹ rất sợ ra
ngoài đường vì sợ xe và cũng rất sợ khi để con ra ngoài đường. Có lẽ vì
thế tính nhút nhát của con càng tăng. Chính cái tính nhút nhát đã khiến con
gặp khó khăn trong cuộc sống và trong học tập. Con đã từng nói với mẹ:
“Giá như mẹ đừng giữ con trong nhà thì bây giờ con đã khác rồi”. Nhưng
giờ nghĩ lại, mẹ chỉ muốn bảo vệ và che chở con mình thôi.
Mẹ không biết đi xe và đã 60 năm rồi, có lẽ đôi chân mẹ đã mỏi,
nhưng mẹ đã vì con mà sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu. Gương mặt mẹ đã đầy
những nếp nhăn, đôi mắt mẹ đã mờ dần vì lo cho con. Đã có lúc, con
muốn hỏi mẹ: “Mẹ có hối hận vì sinh ra con không?”. Bởi con chả làm gì để
mẹ hài lòng hay tự hào về con hết. Nhưng con lại không thể thốt nên lời,
bởi con sợ mẹ buồn. Mẹ à! Con không hối hận vì đã làm con của mẹ. Mẹ
của con không xinh đẹp, mẹ của con không hoàn hảo nhưng mẹ của con
có một trái tim yêu thương dành cho con. Đối với con thế là đủ rồi mẹ ạ.
Mẹ thường nói: “mỗi người mỗi số phận”. Có lẽ số phận của con là ở bên
mẹ. Nhưng con sẽ không buồn đâu, mẹ ạ! Bởi con biết, mẹ sẽ không rời
bỏ con mà sẽ luôn ở bên con. Một lúc nào đó, con có vấp ngã trên đường
đời hay làm những điều khiến mẹ buồn thì mẹ hãy cho con mượn bờ vai
của mẹ để tựa vào nghe mẹ. Bờ vai ấy chắc cũng đã mỏi nhiều rồi vì
những gánh nặng của đời người. Nhưng con biết, thời gian khắc nghiệt sẽ
lấy mất mẹ của con. Mẹ như cây chuối già, mỗi cây chỉ ra một buồng
nhưng nó phải dùng hết tất cả chất dinh dưỡng để nuôi nhiều nải chuối.
Mẹ cũng vậy. Mẹ đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để nuôi 5 đứa con. Đúng là
không dễ dàng gì. Suốt đời mẹ luôn vất vả, lo toan vì con, chỉ mong con
mình được bình an và hạnh phúc, đặc biệt là con gái. Rồi một ngày nào
đó, khi những đứa con khôn lớn, đã lần lượt rời bỏ mẹ mà đi. Lúc đó, con
biết mẹ rất buồn. Nhưng cái ngày đó rồi cũng sẽ đến thôi. Không ai bám
lấy mẹ nhiều bằng con. Mẹ con là như thế đấy. Cả cuộc đời mẹ luôn dành
những điều tốt nhất cho con mình. Con hạnh phúc vì có mẹ. Mẹ luôn ở bên
2 con, luôn yêu thương con. Từ mẹ đối với tôi thật đơn giản nhưng cũng tràn
đầy thiêng liêng và trang trọng biết chừng nào!
Con xin lỗi mẹ vì đã có lúc con làm cho mẹ buồn bởi cái tính bướng
bỉnh, luôn ích kỷ khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình. Con cảm ơn mẹ vì tất
cả những gì mẹ đã dành cho con. Và con mong mẹ hãy sống thật tốt và
đừng lo lắng cho con nữa. Mẹ hãy sống vì bản thân của mình nhiều hơn.
Mẹ xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Nếu có một điều
ước, con sẽ ước mẹ sẽ mãi sống bên con. Mỗi ngày, con được nhìn thấy
nụ cười của mẹ, thấy mẹ sống hạnh phúc và bớt lo toan hơn. Con không
thể đem đến cho mẹ sự tự hào hay vinh dự. Con chỉ muốn được làm
người con bình thường, luôn bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ những lúc ốm
đau và làm cho mẹ vui những lúc mẹ buồn. Con ước có thể mua cháo yến
Yến Việt cho mẹ, loại cháo mà mẹ thích nhất để mẹ bồi bổ sức khỏe lúc
tuổi già. Chỉ đơn giản thế thôi. Cho dù cuộc sống sau này có đổi thay như
thế nào, thì trong tim con luôn có hình ảnh mẹ. Mẹ là mặt trời chiếu sáng
tâm hồn con. Mẹ là niềm vui, là sức mạnh của con. Con xin gửi tới mẹ lời
yêu thương con luôn ấp ủ trong tận đáy lòng: “Con yêu mẹ nhiều lắm”.
Nguyễn Thị Yến Ngọc
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Ngọc
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Lương
♥️ Câu chuyện tham dự:
Ngày xưa khi còn bé, tôi từng ước mình được làm người lớn để có thể tự do làm những điều mình thích. Nhưng giờ khi đã trưởng thành, tôi lại muốn trở về những ngày tháng cắp sách đến trường vô tư, hồn nhiên chẳng chút âu lo. Lớn lên rồi tôi mới hiểu những áp lực của cuộc sống mưu sinh khiến tôi chẳng còn vô tư như ngày nào. Ngày ngày tôi phải chạy theo guồng quay hối hả ngoài cuộc sống. Đến cả những mối quan hệ thân thiết ngày xưa dường như đã bị tôi bỏ quên.
Đêm nay lại là một đêm tôi tăng ca, đi qua con phố ngào ngạt hương hoa sữa. Những kỉ niệm của thời học sinh ùa về trong tôi. Tôi nhớ cô bạn thân cùng bàn ba năm học cấp 3 đã đi học cùng tôi mỗi ngày. Nó thích nhất là mùi hương nồng nàn của hoa sữa. Để chiều theo nó, tôi cũng phải tập ngửi mùi hương theo tôi là nồng nặc ấy. Và rồi đến một ngày tôi lại yêu mùi hương ấy đến lạ kỳ. Mỗi độ thu về, tôi thường đi qua góc phố thân quen, hít hà mùi hương hoa sữa quen thuộc và nhớ đến những kỉ niệm thật đẹp của tuổi mộng mơ. Tôi và nó là hai mảnh ghép khác biệt, tính cách cũng chẳng giống nhau. Vậy mà lại thân nhau đến lạ. Lần đầu tiên gặp nó, tôi cảm thấy nó có vẻ khó gần. Nhưng càng ngày càng tiếp xúc tôi thấy nó nhiệt tình, tốt tính và dễ thương. Nó ít nói còn tôi nói nhiều. Nó thực tế còn tôi thích lãng mạn, bay bổng...Tuy khác nhau là vậy nhưng chúng tôi lại vô cùng hợp nhau, thích nói chuyện với nhau và trở thành bạn thân thiết của nhau lúc nào không hay. Chúng tôi học cùng lớp, ngồi cùng bàn và đi học cùng nhau mỗi ngày. Tôi nhớ có lần hai đứa đi học chiều về, trong túi chỉ có 3 nghìn tiền lẻ, mà bụng đứa nào cũng đói meo. Vậy là tôi và nó đạp xe ra hàng bánh mì, mua ổ bánh và chia cho nhau. Chỉ là ổ bánh mì không nhưng sao tôi thấy ngon lành đến vậy. Đó cũng là ổ bánh mì ngon nhất đối với tôi đến tận bây giờ. Ngày sinh nhật nó, tôi dồn tiền ăn sáng để mua cho nó một chiếc áo khoác thật đẹp. Tôi thổi bong bóng bỏ vào một chiếc hộp to, định bụng là khi nó mở quà ra bong bóng sẽ bay lên làm nó bất ngờ. Nhưng quả bóng tôi mua lại không phải bóng bay nên không thể bay lên như tôi nghĩ. Nó cười khanh khách bảo tôi sến sẩm. Nhưng trong ánh mắt, tôi biết nó đang vui lắm. Nó biết tôi thích ăn há cảo. Nên đến ngày sinh nhật tôi, nó mời tôi đến nhà, bưng ra một đĩa há cảo thật to do chính tay nó làm và hát mừng sinh nhật tôi. Làm tôi cảm động suýt khóc.
Ba năm học cấp 3 êm đềm trôi qua. Tôi và nó mỗi người đều có những dự định khác nhau cho tương lai của mình. Nó đi học xa còn tôi học ở gần nhà. Hai đứa từ dạo ấy ít liên lạc hơn. Và rồi tôi và nó đều lập gia đình, có con cái, cuộc sống cuốn lấy chúng tôi. Cũng đã mấy năm rồi tôi chưa nói chuyện với nó. Muốn gọi điện hỏi nó dạo này thế nào, cuộc sống có ổn không, nhưng tôi lại ngại ngần. Tôi sợ làm phiền nó, sợ nó bận, sợ nó không còn nhớ đến tôi, rồi tôi lại nghĩ hay thôi để lúc khác. Và lúc khác ấy lần lữa đến tận bây giờ. Những ngày gần tết, tôi lại càng cảm thấy thấy nhớ nó nhiều hơn. Nó là một phần quan trọng trong ký ức đối với tôi. Nghĩ về nó là tôi nhớ đến khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi học trò. Tôi biết mình không bao giờ quên nó mà chỉ tạm cất nó trong một ngăn nào đó mà thôi. Tôi muốn gửi đến nó những lời chúc tốt đẹp nhất. Mong sao nó luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc và bình an!
♥️ Người gửi: Trần Thị Nhung
♥️ Người nhận: Trần Thị Ngân
♥️ Câu chuyện tham dự:
Thời sinh viên, mình là một đứa nhà quê ra thành phố đi học, khỏi phải nói đến sự thiếu thốn ấy bởi không thể diễn tả bằng lời. Để có thể sống tại thành phố ấy, mình đã phải đi làm thuê để kiếm thêm thu nhập. Mình rong ruổi mấy ngày thì xin được vô quán của cô. Mình còn chưa hiểu chuyện lắm nên những nơi khác đều từ chối nhận, chỉ có cô là đồng ý cho mình làm. Thế là mình đi làm cho cô đến hết những năm đại học, từ đầu đến khi mình nghỉ cô đều rất thương mình, chỉ bảo mình, dạy mình làm, cô còn cho mình ăn cùng nữa. Không những thế, khi ở nhà cần tiền khám bệnh cho mẹ, mình mượn tiền mà cô cũng không so đo sợ mất. lúc đó mình thấy khi mình khó khăn mới thấy ai là người tốt với mình nhất. Cô còn hay tâm sự và dạy dỗ mình như một người mẹ. Năm cuối tết đến, lòng nhớ về mẹ, cũng nhớ đến cô, người mẹ thứ 2 của mình, mong rằng cô luôn mạnh khỏe và vui vẻ, ngày nào đó, con sẽ ra thăm cô, dâng món quà của sự biết ơn, của một người con đến cô, cô nhé !
♥️ Người gửi: Trần Thị Huỳnh Như
♥️ Người nhận: Võ Ngọc Trúc
♥️ Câu chuyện tham dự:
Kính gửi đến cô, cô giáo Trúc của con,
Đã lâu lắm rồi cô trò mình không gặp được nhau, dường như vòng xoay công việc, những bộn bề của cuộc sống và áp lực thành công sự nghiệp khiến cho con quên mất cô; có đôi lúc con nhớ đến cô cũng muốn liên hệ với cô nhưng thấy ngại rồi lại thôi. Con thấy thật sự mình có lỗi với cô.
Lần đầu con biết và gặp gỡ cô khi cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 10 của con. Tuy trên lớp học gặp cô không nhiều nhưng đủ để con thấy được sự tận tâm và tình yêu thương của cô dành cho các học trò của mình. Con vẫn còn nhớ mãi thời gian đó, cô đã hết mực quan tâm đến con, đặt hết niềm tin và hy vọng vào cô học trò nhỏ sẽ gặt hái được thành công trong cuộc sống sau này. Và năm học đó cũng là năm cuối cùng cô làm chủ nhiệm và tham gia giảng dạy ở trường. Sau đó thì cô về hưu và con không còn thấy cô ở trường nữa. Đến năm học 12, chuẩn bị hành trang cho kỳ thi đại học, con đã gặp lại cô và cô đã dạy kèm môn sinh học để con thi khối B. Khi đó nhà con nghèo, biết như thế cô chẳng những không thu học phí mà còn tiếp lửa cho con tự tin thi vào đại học. Từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ chưa có giáo viên nào lại yêu thương, quan tâm và tin tưởng con đến vậy.
Con luôn nhớ công ơn của cô đã dành cho con nhưng do mãi loay hoay trong cuộc sống bộn bề mà con vẫn chưa đạt được thành công như mình mong muốn. Vì lẽ đó, con thấy mình đã phụ lòng kỳ vọng của cô nên mỗi khi muốn gặp lại cô hay liên hệ với cô, con đều thấy lòng mình e ngại. Con mong là thời gian tới đây, khi con sắp xếp ổn được cuộc sống của mình và không e dè nữa, con sẽ đến thăm cô và chia sẻ cho cô những điều con thật sự muốn nói.
Con cầu chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô. Chúc cô thật nhiều sức khỏe, bình an và hạnh phúc.
Cô học trò nhỏ thân thương của cô.
♥️ Người gửi: Trương Tuyết Nhung
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Yến Nhi
♥️ Câu chuyện tham dự:
Bạn và tui học chung từ thời lớp 1. Chẳng nhớ lúc đó làm quen như thế nào mà chơi với nhau lên tận cấp hai và cấp ba lại học chung lớp. Cái thời cấp hai học khác lớp nhưng chung vách, gặp nhau chỉ những buổi học thêm. Hai đứa cùng đạp xe đến lớp học thêm, suốt đường đi nói vẫn không hết chuyện. Mỗi khi xe bạn hư, tui lại chở bạn trên chiếc xe đạp "xịn" của mình, chiếc xe chả hư chỗ nào thêm phía sau có yên đệm nên ngồi hơi bị thích, mỗi tội yên nệm bị rách nên mỗi khi trời mưa, nước lại thấm vào. Và câu chuyện sau đó là, bạn ngồi vào cái quần sẽ ướt mem. Haha, lúc đó vui dễ sợ! Sau mỗi buổi học thêm ta tại tụ tập nhấm nháp cây kem mát lạnh. Dù trời lúc đó có lạnh run, hai đứa vẫn đồng ý với nhau là trời lạnh ăn kem thật tuyệt 😁.
Lên cấp 3, học chung lớp, ngồi chung bàn, chúng ta lại có dịp vẫy vùng. Chơi chung với nhau đến mức bạn bè ở lớp còn nhầm tên tui và bạn🙏. Đến khi lên đại học, tui đã chẳng còn đồng hành cùng bạn đến trường, chẳng còn cùng nhau nói những chuyện mà chỉ có hai người hiểu.
Cuộc sống của tui và bạn đã rẽ sang hai hướng khác nhau. Dần dà ít nói chuyện hẳn.
Đó là quy luật rồi, khi môi trường sống không còn điểm chung thì con người ta lại dần xa cách.
Dạo gần đây, thỉnh thoảng chúng ta lại có vài tin nhắn qua lại, nhưng giờ chúng ta đã lớn, mỗi người lại có một cuộc sống riêng, một mối bận tâm riêng và chẳng còn nhiều thời gian cùng nhau như những năm đi học.
Dù cuộc sống sau này có khó khăn, vất vả hay viên mãn, an nhàn, hơn hết vẫn mong bạn thành công, bình an và hạnh phúc ❤.
♥️ Người gửi: Triệu Thị Tuyết Nhung
♥️ Người nhận: Ngô Thị Nụ
♥️ Câu chuyện tham dự:
YÊU THƯƠNG LUÔN ĐONG ĐẦY
Cuộc sống hối hả đôi khi khiến chúng ta cứ lao theo dòng xoáy của cơm áo gạo tiền mà quên đi những điều thiêng liêng của cuộc sống. Đôi khi ta có những giây phút chững lại mới vội vàng nhìn lại quãng thời gian đã qua và tự trách bản thân sao mình vô tâm đến vậy. Là một người phụ nữ đã có gia đình, mỗi năm Tết đến lòng tôi lại xốn xang khó tả, tôi nghĩ về những điều đã qua...
Tôi lấy chồng khá xa nhà, thỉnh thoảng vào những dịp lễ trong năm nghỉ vài ngày tôi mới có cơ hội về thăm bố mẹ. Bố mẹ tôi ở nông thôn, công việc đồng áng, lao động chân tay khá vất vả. Biết là vậy nhưng phận là con gái tôi cũng chẳng đỡ đần gì được cho bố mẹ. Thỉnh thoảng có những phút nhớ thương, tôi chỉ biết gọi điện cho bố mẹ qua điện thoại, nhìn gương mặt bố mẹ hiện rõ những nếp nhăn vì thời gian, âu lo lòng tôi lại thêm xót xa.
Mấy tháng trước, nói chuyện với mẹ qua điện thoại tôi mới biết bố mới có đợt nhập viện vì suy nhược cơ thể. Nghe xong điện thoại mà trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Thương bố mẹ cả đời lam lũ vất vả nuôi mấy chị em tôi khôn lớn trưởng thành mà lúc ốm đau chỉ có bố mẹ tự chăm sóc vì các con đều ở xa. Tôi đã tự hứa với lòng mình tết năm nay sẽ cố gắng thu xếp công việc, gác lại tất cả để về quê sum vầy đón một cái tết ngập tràn yêu thương bên cha mẹ để bù đắp những ngày tháng xa cách, vô tâm của tôi.
Hôm nay đi làm về sớm, tôi có ghé qua siêu thị gần nhà và cảm nhận thấy không khí Tết đang tới rất gần. Rất nhiều những sản phẩm trên bao bì chào Tết, thế nhưng tôi lại lựa sản phẩm nước uống STAR KOMBUCHA bởi đây là món quà cho sức khỏe tốt nhất cho bố mẹ tôi khi sức khoẻ đang có dấu hiệu tuổi già. Có sức khỏe là có hạnh phúc, thay vì tặng nhau những thứ phù phiếm thì hãy trao tặng nhau những món quà bổ dưỡng như star KOMBUCHA. Và tôi biết bố mẹ tôi sẽ rất vui vì món quà này...
Hạnh phúc không phải ở đâu xa, chỉ cần ta biết quan tâm và hành động bằng những món quà thiết thực thì cuộc sống sẽ luôn ngập tràn niềm vui...
♥️ Người gửi: Trương Thị Mỹ Phương
♥️ Người nhận: Trương Văn Nam
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi anh trai!
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới ngày nào hai anh em mình còn chạy lon ton theo mẹ đi chợ, tranh giành nhau miếng bánh, cái kẹo, mà giờ đây tụi mình đã trưởng thành hết rồi.
Em năm nay 25 cái xuân rồi, đã lập gia đình và có một bé gái kháu khỉnh. Còn anh thì cũng 28 tuổi rồi nhưng anh chưa lập gia đình. Lúc tuổi đôi mươi em còn ngây ngô lắm, em cứ nghĩ cuộc sống đơn giản, mọi việc do mình quyết định, mặc kệ sự phản đối của gia đình để theo đuổi một tình yêu chênh lệch 10 tuổi. Cứ nghĩ rằng lấy chồng xa nhà có sao đâu? Nhớ thì mình về thăm thôi...tất cả đều xa vời với em.
Ngày em bước chân theo chồng vào Sài Gòn định cư, trời mưa rất nhiều như báo trước một điều gì đó... Chồng em thương em rất nhiều nhưng cũng có lúc làm em tủi lắm, cứ khóc thút thít về đêm một mình mà chẳng dám tâm sự với ai. Chợt nhận ra cuộc sống không đơn giản như mình nghĩ mà phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Tiền bạc là thứ quyết định nhiều nhất.
Đã 2 năm rồi em chưa về nhà thăm mẹ một lần nào từ khi lấy chồng, tiền nhà tiền sinh hoạt cũng chỉ vừa đủ cho cả nhà lấy đâu ra dư mà về thăm mẹ?.. cách đây hai ngày em có gọi video qua Zalo tâm sự với mẹ những chuyện vui, chuyện thường ngày, em chợt nhận ra mẹ đã già đi rất nhiều, những sợi tóc bạc cứ thế mà phủ hết đầu của mẹ. Em cũng có nhìn thấy ba ngồi ăn cơm một mình vì hôm nay ba đi làm về trễ. Ba cũng thế, tóc nhuộm trắng luôn rồi. Nhìn thân thể gầy gò của hai người mà em thương rất nhiều. Người đã từng mang nặng đẻ đau, người nuôi dưỡng em thành người.
Anh ơi! Cuộc sống của em vốn đã vất vả nhiều, không đủ điều kiện để về thăm ba mẹ, anh thay em chăm sóc, yêu thương ba mẹ bù phần của em luôn nha anh. Trong thời gian sắp tới em chắc chắn sẽ về thăm ba mẹ và sẽ ở lâu hơn để vơi đi nỗi nhớ bấy lâu nay.
♥️ Người gửi: Trần Hoài Phương
♥️ Người nhận: Trần Quốc Hải
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi Bố Mẹ,
Con gái của bố mẹ có lẽ đã rất quen với việc tự lập. Bốn năm học đại học, hơn ba năm ở Hà Nội và gần năm năm ở Sài Gòn. Mười hai năm đúng là một hành trình....
Cô sinh viên mít ướt năm nào
Con vẫn nhớ hình ảnh cô sinh viên năm thứ nhất cứ khóc lóc đòi về vì nhớ bố mẹ. Ngày ấy, phương tiện di chuyển tiện nhất là tàu, đều như tắp, cuối tuần nào học xong là lên chuyến tàu tối về với bố mẹ và niềm vui chưa tày gang thì ngày hôm sau lại mắt ướt nhoè lên lại Hà Nội. Năm thứ nhất trôi đi nhanh như một cái chớp mắt, ấn tượng còn lại chỉ là những lần nhớ nhà đến quay quắt.
Cô gái mít ướt là vậy đấy, nhưng qua năm thứ hai, thứ ba đã thích nghi và quen dần hơn với cuộc sống sinh viên xa nhà. Có chăng, những lần mít ướt chỉ là khi được nghỉ Tết, nghỉ Hè. Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ chỉ mong có chiếc đũa thần hô biến cho thời gian dừng lại để được ở lâu hơn với bố mẹ.
Cô nhân viên Ngân hàng nghiêm túc
“Êm đềm” đó là cảm giác đầu tiên khi nghĩ về những ngày tháng còn là cô Giao dịch viên Ngân hàng. Ra trường, được nhận vào một ngân hàng tốt ở Hà Nội, được làm đúng nghề mình học, môi trường làm việc tốt, thu nhập ổn định và nhất là cái mác "Ngân hàng" thật oách xà lách. Bố mẹ vẫn thường tự hào lắm mỗi khi được hàng xóm hoặc ai đó hỏi: “Con gái làm gì trên Hà Nội?”– “Cháu nó làm Ngân hàng”.
Vẫn chuyến tàu quen thuộc nhưng thưa thớt hơn, một đến hai tháng mới về thăm bố mẹ một lần. Vì thích nghi hơn với cuộc sống xa nhà cũng đúng, vì công việc cũng đúng nhưng đúng là con gái lại về thăm bố mẹ được ít hơn rồi.
Nam Tiến
Sau hơn ba năm, bất giác nhận ra hình như bản thân đang thả trôi theo dòng nước êm đềm quá, quyết định Nam tiến đến nhanh như một cơn gió và may mắn, con được bố mẹ ủng hộ.
Cuộc sống từ đây, bắt đầu với thật nhiều ngã rẽ và định hình cá tính cũng ngày càng rõ rệt.
Cô con gái yếu đuối của bố mẹ năm nào, càng ngày càng không dễ dàng thỏa hiệp với sự tẻ nhạt, lối sống mơ hồ, không có đam mê, không có hoài bão. Gần ba năm làm việc ở một tập đoàn bất động sản lớn, dù học hỏi và phát triển bản thân được rất nhiều nhưng cảm giác muốn được thoát ra khỏi cái kén, cảm giác muốn làm một công việc với tất cả sự đam mê và sáng tạo lại thôi thúc con gái của bố mẹ thay đổi, thêm nhiều lần nữa.
Khoảnh khắc khó khăn nhất có lẽ là dịp Tết năm ngoái, khóc như mưa vì không thể về thăm bố mẹ. Nhấc điện thoại lên nghe tiếng bố mẹ là khóc, cứ thế tủi thân khóc ròng cả mấy ngày Tết. Lâu lắm rồi, con bé mít ướt năm nào mới lại quay trở về, yếu đuối và chỉ muốn được bố mẹ chở che. Nhưng ngay cả trong những lúc đen tối nhất, con gái của bố mẹ vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc ngừng phấn đấu, ý định từ bỏ hay chấp nhận buông xuôi để tìm thấy sự “dễ chịu” trong “vỏ bọc của sự an toàn”. Để rồi hôm nay, dù vẫn đang trên con đường hoàn thiện bản thân hơn, dù vẫn con nhiều khó khăn và thử thách phía trước nhưng con cảm thấy vui và tự hào hơn bao giờ hết vì những điều mình đang làm.
Cám ơn bố mẹ vì đã luôn là hậu phương vững chắc, vì đã luôn tin tưởng và ủng hộ con để con được bản lĩnh và mạnh mẽ hơn như ngày hôm nay. Con gái mong bố mẹ muốn khỏe mạnh và bình an!
Xuân này con nhất định về!
♥️ Người gửi: Vũ Thị Hồng Phương
♥️ Người nhận: Đặng Quang Trước
♥️ Câu chuyện tham dự:
❤️ GỬI TRAO SỨC KHOẺ - NỐI TH N TÌNH XƯA ❤️
Người ta nói rằng ký ức luôn là điều gì đó vừa thiêng liêng vừa vô giá. Một ký ức đẹp sẽ giúp ta mỉm cười mỗi khi nghĩ về, là động lực để ta vượt qua khó khăn và đôi khi còn khiến bản thân không khỏi bâng khuâng chạnh lòng...
Hôm nay, một số điện thoại lạ gọi đến khi tôi vẫn đang mải mê với chiếc máy tính, liếc qua tôi nghĩ chắc lại điện thoại của khách hàng réo gọi hối thúc đây! Thế nhưng, khi vừa nhấc máy lên, đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc mà lâu rồi tôi mới được nghe!
- “Con gái à? Con đang làm gì thế?”
Bỗng chốc tôi nhận ra giọng nói ấy là của người bác ruột - anh trai của Mẹ tôi ở quê mà lúc nhỏ mỗi khi có dịp về thăm quê, tôi đều ở lì nhà bác không chịu về! Vừa trả lời bác lại vừa trách mình thật vô tâm thay, mấy lần điện thoại mới mà chẳng thèm lưu số bác, ấy vậy mà bác vẫn giữ số mình...! Thấm thoát mà cũng đã gần 10 năm kể từ lần cuối cùng đứa cháu này gặp bác!
Tôi còn nhớ, có lần trời mưa lất phất, bác đã dậy từ sớm để chạy ra chợ mua cho được mẻ bánh mì mới ra lò, nóng hổi để chiêu đãi đứa cháu gái món bánh mì chấm sữa yêu thích! Ở quê chẳng có mấy đồ ăn vặt nên bác chiều tôi lắm, thích ăn gì là bác cặm cụi làm, tiếng cười sảng khoái vang cả gian nhà của bác tôi nghe mà nhớ mãi! Kết bạn Zalo với bác, xem hình của bác mới thấy được sức mạnh của thời gian to lớn nhường nào, bác tôi giờ đây mái tóc đã điểm đầy sợi bạc, gương mặt thêm những vết chân chim chỉ riêng ánh mắt sáng và nụ cười tươi là vẫn nguyên vẹn như trong ký ức của tôi. Tôi chợt nghĩ, nếu bác không gọi cho mình, không biết tôi còn bao nhiêu cái 10 năm để lãng phí đây?
Tuy là cháu gái nhưng bác luôn gọi tôi là con gái, bác bảo tôi là đứa con gái quý giá của bác! Tôi cười bảo chỉ có bác mới nhận ra giá trị thực của con. Thế rồi 2 bác cháu lại cười ồ lên sung sướng. Trước khi cúp điện thoại, bác không quên hỏi tôi:
-“Tết này con có về thăm quê không? Cả năm nay dịch bệnh quá, bác muốn vào thăm con mà chưa đi được! Bác vẫn còn giữ bức thư con viết cho bác ngày xưa, lâu lâu nhớ các con thì mang ra đọc lại! Viết hay phết đấy nhé!”
Câu hỏi của bác làm tôi chợt sững người một chút! Quả thật mấy năm nay, từ khi đi làm và lập gia đình, bận rộn với công việc nên lâu rồi tôi vẫn chưa về quê, cũng không còn hay viết thư cho bác như thuở bé nữa. Có lẽ đối với người lớn tuổi, những lời hỏi thăm, những điều bé nhỏ, bình dị ấy mà có ý nghĩa to lớn biết bao.
Một cái Tết mới sắp gõ cửa, năm nay là một năm khó khăn với tất cả mọi người, chúng ta đều đang mong chờ một năm mới tươi sáng hơn, ấm no hơn! Còn tôi, có lẽ nếu Tết năm nay tình hình ổn hơn, an toàn hơn tôi và gia đình nhỏ sẽ cố gắng làm một chuyến về thăm quê, thăm người bác thân thuộc của mình, chắc hẳn là bác sẽ vui lắm đây!
Ngoài kia, không khí se se lạnh đã ùa về, sắc xuân đang len lỏi trong từng hàng cây, kẽ lá để đợi những bước chuyển mình nhẹ nhàng, tinh tế của năm mới. Những bản nhạc xuân cũng đang xập xình muôn nơi! Nếu có một điều ước sớm trước thềm năm mới, tôi chỉ mong cho người thân, gia đình và nhà nhà sức khỏe. Qua bao khó khăn, vất vả mới thấy sức khỏe là điều quan trọng nhất, những người trẻ như chúng ta đôi khi vùi mình vào vòng xoay công việc mà quên đi rất nhiều thứ quan trọng ở đời! Cuộc điện thoại của bác tôi dường như chính là hồi chuông khẽ cảnh tỉnh tôi giữa cuộc sống xô bồ này, cần quan tâm hơn đến mọi người, nhất là người lớn tuổi, không biết được thời gian họ còn ở cạnh chúng ta, chia sẻ với ta là bao lâu nữa! Đừng vì vô tâm mà sau này phải hối tiếc!
Hy vọng câu chuyện nhỏ của tôi sẽ góp phần nào lan toả thông điệp “GỬI TRAO SỨC KHOẺ - NỐI TH N TÌNH XƯA” của Star Kombucha - một chiến dịch vô cùng ý nghĩa và nhân văn, đánh thức những mối quan hệ thân thiết tưởng chừng đã ngủ quên trong miền ký ức! Cám ơn Star Kombucha vì tất cả ❤️
♥️ Người gửi: Nguyễn Thảo Phương
♥️ Người nhận: Trương Thị Diễm Quỳnh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Nó không thay đổi, nó vẫn vậy, vẫn yêu quý, vẫn coi tôi là bạn, chỉ có tôi là thay đổi.Tôi thay đổi, sợ gặp nó, sợ đối mặt, sợ nói chuyện với nó .Tôi thấy mình thật tồi tệ, cảm thấy bản thân phụ sự tin tưởng, kì vọng, công sức của nó dành cho mình...Chúng tôi vài tháng nay không gặp mặt, chỉ nói chuyện phiếm trên tin nhắn, và đương nhiên nó là đứa inbox hỏi han trước, tôi làm gì có dũng khí để bắt đầu. Nó cũng bận, lớp 11 mà, lớp chọn nữa, học ở trường sấp mặt, xong đi học thêm, cả tuần chẳng có thời gian cho bản thân. Nó bảo:
-Tao nhớ mày quá Phương ạ! Hôm nào tao rảnh ghé mày chơi nha ! Mày nhớ mua gì ngon ngon đãi tao ...Hu hu, mà mày ơi, tao mệt quá cơ ,nhưng " đâm lao phải theo lao", không học thêm chắc tao đứng cuối lớp, môn nào cũng thêm rồi thêm. Áp lực thực sự ý !
-Ừ ,gắng lên ,giờ tao muốn như mày còn không được. Mày rảnh thì ghé cầm sách trả Phương Anh hộ tao. Tao mượn bạn ý lâu lắm rồi, tao không có cơ hội đặt chân đến cổng trường cấp 3 nên không mang trả được.
-Rồi rồi, mà nghe như mày vẫn buồn chuyện đó à, cũng mấy tháng kể từ hôm đó rồi. Tao nghĩ mày đi học thì cũng quên rồi chứ, mày đang học cấp 3 mà. À, mà mày học trong đó sao rồi, tao sợ mày bị bắt nạt lắm, toàn mấy bọn...Mày vừa hiền, vừa nhát, mày nhất định phải dữ lên, ai bắt nạt mày phải choảng luôn, như tao này. Phương à, tao rất muốn bảo vệ mày, nếu biết trước tương lai sẽ như vậy, tao chắc chắn cũng không thi cấp 3 ,tao vào đó học luôn, tao học trước mày, có ai bắt nạt mày thì lên gọi "chị" xuống, "chị" sẽ cho bọn nó một trận.Ha ha ha
...Đừng hiểu lầm ,điểm vào 10 của nó năm trước có thể đỗ tất cả trường công trong tỉnh, kể cả trường chuyên trước nay đều dành cho mấy bọn học bá .Sống mũi tôi cay cay ,khoé mắt nóng ,quả thật nó luôn nghĩ cho tôi, quan tâm tôi bằng cách tôi chẳng ngờ tới .Tôi reply lại ,gửi cho nó cái icon rưng rưng...
-Ừ, tao vẫn ám ảnh .Tao ám ảnh với chính bản thân , thấy có lỗi với sự kì vọng ,tin tưởng của thầy cô ,biết bao nhiêu đứa bị loại ra ,tao chỉ bảo có một câu "năm nay em sẽ thi ạ " là có suất dự thi không nghĩ ngợi.Và có lỗi nhất là với mày ,với công mày chạy vạy mượn tài liệu cho tao ôn ,với tiền mua bim bim ,nước ngọt tẩm bổ cho tao ,với những hôm học thêm qua nhà tao dù trưa nắng hay tối muộn cũng cố ghé xem tao học hành thế nào rồi ,với mấy câu động viên hay xuất sắc mỗi khi tao có ý định từ bỏ ,buông xuôi mà tao chắc chắn là mày copy trên mạng chứ không phải mày nghĩ ra .Gần hôm thi ,mày ra trường xem số phòng ,số báo danh rồi lại đạp xe ra đây báo tao ,mồ hôi nhễ nhại bởi xe điện em mày lái đi chơi rồi. Hai cây số ,ít gì, sợ tao lo lắng ,căng thẳng ,mày ra động viên ,cổ vũ , phổ biến, chia sẻ kinh nghiệm,kể lại những gì đã trải qua cho tao ...Những gì mày đã làm cho tao , tao đều nhớ và vô cùng biết ơn.Mỗi lần nhắn với mày ,tao cực kì xấu hổ và cảm thấy không xứng đáng được mày đối xử như vậy. Tao quả thật ,không có cách nào đối diện với mày. Tao cảm ơn và xin lỗi mày Quỳnh à !
-Ơ, cái con điên này lại sến súa ,ngôn tình đấy ! Mày có còn coi tao là bạn không ?? Ơn với chả huệ, lỗi với chả lầm. Bỏ ngay suy nghĩ điên rồ đấy đi cho tao nhờ! Mày không đỗ cấp 3 ,học giáo dục thường xuyên thì sao chứ ! Bằng cấp như nhau ,tao tìm hiểu cả rồi ,đứa nào dám coi thường mày ,tao đấm nó .Chỉ là năm nay đông ,số thí sinh dự thi bị loại gần nửa ,mày biết "hổ" mà bị nhốt trong sở thú lâu ngày cũng sẽ mất dần bản tính mạnh mẽ ,oai hùng không ? Giống mày ,năm ngoái ít thí sinh , đứa nào thi cũng đỗ ,mày thi chắc chắn sẽ cùng tao học lớp chọn ở đây.Nhưng đáng tiếc mày ốm ,không đi thi được ,tao rất buồn không còn muốn cố gắng nữa ,đến đâu thì đến ,trượt cũng được.Nhưng mày đã nhắn cho tao ,bảo tao cố gắng cả phần mày nữa. Mang danh của mày, sao có thể trượt ,mày luôn trong top của lớp ,của trường mà.Tao đã rất cố gắng và kết quả không phụ tao và mày.Mày nghỉ một năm ,kiến thức mai một đi ,lại không chịu xuống trường ôn tập.Lý do mày không chịu xuống trường ôn thì tao biết ,mày không chịu được mấy kiểu chỉ trỏ ,tò mò của bọn nó .Rồi bài khó thầy cô chưa dạy hỏi mày biết làm không ,không biết thì quả thật rất nhục đúng không?
-Ừ ,ngoài mẹ tao thì mày là người hiểu tao nhất! Tao đúng là nghĩ như vậy.
- Đương nhiên ,tao với mày làm bạn 4 ,5 năm rồi còn gì .Giờ tao không ở cạnh mày ,trong đấy mày có kết bạn được với đứa nào không?
- Có , nhiều lắm, bọn nó đều quý mến tao ,tìm cách làm quen ,bắt chuyện với tao, chứ nào dám doạ nạt ,to tiếng ,bắt nạt tao, mày không phải lo. Tao được bọn nó gọi là " sách giáo khoa" mày ạ.Tao thấy có nhiều bạn rất vui ,tao bớt nhút nhát ,dè dặt đi nhiều ,tao bạo dạn dám nói thẳng suy nghĩ của mình ra .Tao cảm thấy vì tính cách nhút nhát trước đây của tao mà tao bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi ,ví như việc không chịu xuống trường ôn ấy...
- Tốt ,mày hiểu được như vậy là tao mừng lắm .Thôi ! Bye bye ,đến giờ tao phải đi học thêm rồi ,đấy mày xem ,chủ nhật còn phải đến trường học thêm Anh văn ,đến là khổ ,đầu tóc bết lắm mà còn chưa có thời gian gội, nữa là tới nhà mày chơi. Tao sợ tao học ,mày nghỉ ,mày nghỉ ,tao lại học ,mãi cũng chẳng rảnh nổi .Hoạ ra được chiều nghỉ lại không bõ ,tao muốn nguyên ngày cơ ,đến nhà mày ăn ,ngủ ,nghỉ ,chơi với mày .
- Thôi ,đi học đi bà ạ ,đừng luyên thuyên,linh tinh nữa, tật đấy mãi không bỏ được ,không đi lại muộn bây giờ, bị phạt ra thì khổ!
....
Nhà nó và nhà tôi cách nhau gần 2 cây ,nó đến nhà tôi chơi nhiều lần ,còn tôi trời sinh mù đường ,nó dẫn đến 3 ,4 lần rồi mà vẫn mù tịt ,cũng do tính cách ngại giao tiếp, không dám đi đâu của tôi trước đây.Tôi của trước đây, là một đứa nhút nhát ,dè dặt ,tự ti, sợ giao tiếp..Tôi không dám nói lên chính kiến ,suy nghĩ bản thân ,tôi không có cách nào để hoà nhập cùng mọi người bởi tôi nghĩ những thứ mình nói ,mình làm đều" rất không phù hợp ,thật vô duyên" .Không hiểu sao tôi luôn có suy nghĩ như vậy .Cứ tưởng cuộc đời sẽ bình lặng ,yên ả trôi nhưng sự xuất hiện của nó đã làm những năm cấp 2 nhàm chán của tôi trở nên ngọt ngào ,ấm áp và tươi đẹp .Cấp 1 chúng tôi không học cùng ,cấp 2 cùng nhau ,lớp 6 không có gì đặc biệt ,lớp 7 tôi giúp nó đánh thắng thằng nó ghét nhất suốt ngày kêu nó ngu không cùng đẳng cấp nên không thể chơi cùng bằng trò cờ carô đơn giản. Tình bạn chúng tôi bắt đầu từ ván cờ may rủi mà đến tôi cũng chẳng ngờ. Sau vụ đó ,nó mừng lắm , cứ dính tôi như sam ,suốt ngày luyên thuyên ,nói không biết mỏi mồm , kiên nhẫn tìm chuyện để nói với tôi, đến con chó nhà hàng xóm nó cũng lôi ra kể được ,lâu dần thành quen , tôi học được cách mở lòng , huyên thuyên cùng nó. Nhờ nó mà tôi kết bạn ,làm quen được mấy đứa nữa ,tuy không thân thiết cho lắm nhưng quả thật bớt nhàm chán ,cô đơn nhiều .Chúng tôi trải qua năm lớp 7 ,lớp 8 ,lớp 9 cùng nhau ,đến là vui ,đáng tiếc cấp 3 không thể...
-Lời nhắn gửi : "Quỳnh à !Có mày mà thanh xuân của tao trở nên ý nghĩa và sinh động hơn rất nhiều .Tên mày ,viết trên giấy cùng lắm chỉ vài cm nhưng nó là cái tên xuất hiện xuyên suốt quãng đường thanh xuân của tao.Mày chính là điều đáng trân quý nhất trong những năm cấp 2 chứ không phải mấy tờ giấy khen.Mày cho tao hiểu được cảm giác có bạn vui thế nào ,dạy cho tao cách mở lòng ,đón nhận tình cảm của mọi người ra sao .Cảm ơn mày đã đến và đồng hành cùng tao .Điều luyến tiếc nhất của tao là cấp 3 không thể đi cùng mày ,cũng rất ít cơ hội gặp mày nhưng xa mặt chắc chắn không cách lòng đâu ,dù hiện tại tao quen được rất nhiều bạn mới nhưng trong lòng tao, chẳng ai thay thế được vị trí ,chỗ đứng của mày .Mày không phải lo lắng rằng trong này tao bị bắt nạt ,bọn nó đều rất nể tao ,tao sống rất tốt .Mà giả sử có đứa bắt nạt ,đánh tao ,chửi mắng tao ,tao cũng sẽ đánh lại ,chửi lại, tao bây giờ thay đổi rồi ,không còn là con Phương hiền lành ,nhút nhát ngày xưa mà mày biết nữa ,tao rất mạnh mẽ ,kiên cường và có thể tự bảo vệ bản thân được ! Mày yên tâm, tao cân được mọi thể loại .Mày cũng nhất định phải như tao ,sống thật tốt ,lớp chọn là rất áp lực .Gắng lên! Fighting ! Tao tin mày có thể làm được! "
♥️ Người gửi: Lê Hùng Phương
♥️ Người nhận: Lê Văn Khá
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Nắng chiều hiu hắt bên rèm cửa
Gió buồn nhè nhẹ thổi qua song
Cay cay khóe mắt nhòe rơi lệ
Thoáng chốc mười năm con chẳng về.”
Chiều nay mẹ gọi điện thoại cho tôi báo tin ba bị bệnh, cả tháng nay cổ đau không ăn được gì, bình thường ba đã ốm nay sụt cân thêm chỉ còn 45kg. Tôi chỉ nói với mẹ “Dạ con biết rồi” và như bao cuộc điện thoại từ mười năm nay tôi vẫn lấy lí do “con đang làm việc có gì con gọi lại sau” để dừng cuộc nói chuyện. Không gì là tự nhiên khi tôi cư xử như vậy mọi thứ đều có lí do của nó.
Mười năm trước, khi tôi mới ra trường công việc chưa có phải làm những nghề khác không ổn định, lương không đủ để trụ lại ở cái đất Sài Gòn hoa lệ này. Tôi có nhờ ba mẹ hỗ trợ một chút để tôi tiếp tục trụ lại tìm công việc ổn định.Tôi nhớ lần đó mình đã chạy xe máy một mình xuống tận Tiền Giang để nhờ ba mẹ giúp đỡ tôi thêm một tháng để chờ công việc. Tôi nhớ ba tôi, người đàn ông mà tôi luôn yêu thương và kính trọng đã đưa tôi 200.000đ chỉ đủ sống trong một tuần và nói từ nay về sau đừng bao giờ tìm ba nữa, tôi tốt nghiệp là ba tôi sẽ không cho thêm bất cứ đồng nào. Thực sự lúc ấy một phần ba tôi không thích vợ tôi bây giờ nên đã khuyên tôi chia tay và về quê sống rồi sẽ nhờ người quen chạy vạy cho tôi một công việc ở xã. Dĩ nhiên một đứa con trai còn trẻ như tôi phải luôn tin vào bản thân và lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận điều đó, tôi được dạy dỗ phải đi bằng chính đôi chân của mình sao nay người đã dạy tôi lại nói những lời như vậy, lúc đó tôi với lòng tự trọng khá lớn đã tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt để chứng minh cho ba thấy tôi không vô dụng như ba nghĩ, và trên hết tôi không muốn từ bỏ người con gái mình yêu chỉ vì sự ngăn cách ấy. Đã có rất nhiều cuộc cãi vã xảy ra thời gian đó, đỉnh điểm là ba tôi đã thốt lên những lời mà có lẽ không nên nói ra “Tao không muốn thấy mày một lần nào nữa, mày có giỏi thì tự mà đi kiếm ăn đừng đòi hỏi gì ở tao với mẹ mày vì tao đã nuôi mày lớn cho mày ăn học. Tao đã hết trách nhiệm,con người ta vừa học vừa làm giúp đỡ cha mẹ còn mày chỉ là thằng bất tài, tao không muốn mày về nhà tao nữa...”. Tôi sững sờ khi nghe câu nói đó, tim tôi như thắt lại và không thể nói thêm được một lời nào. Tôi lặng lẽ khoác chiếc bao lô cũ trên vai chạy lên thành phố ngay trong đêm ấy lòng tôi tự nhủ không bao giờ tôi về lại đó một lần nào nữa. Quãng đường quen thuộc hôm ấy bỗng thành xa diệu vợ, tôi thấy lòng trống rỗng, thất vọng với chính mình và đau đớn với những lời cay đắng của người thân, tôi tự nhủ mình sẽ không về đây nữa. Chữ hiếu chưa tròn tôi cất sâu vào tim, không phải tôi không thương hai đấng sinh thành nhưng lời nói của ba cứ cứa vào tim tôi đau đớn...
Thoáng cái đã mười năm tôi không về căn nhà mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Đôi khi mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi chuyện nhưng tôi không chia sẻ bất cứ thứ gì về cuộc sống của tôi ở Sài Gòn. Tôi giấu luôn địa chỉ tôi đang ở, địa chỉ công ty cũng như công việc tôi đang làm. Thỉnh thoảng vợ vẫn thay tôi gửi quà về nhà cho ba mẹ, mẹ vẫn giữ mối liên hệ với vợ con của tôi nhưng giữa tôi và gia đình như có một bức tường lớn ngắn cách không thể nào buông bỏ những chấp niệm trong lòng. Giờ đây tôi đã có cho mình một công việc quản lí ở công ty, một mái ấm nhỏ cho bản thân nhưng chưa bao giờ tôi chia sẻ điều đó với ba tôi một lần nào. Với tôi, ngày đó là ngày chấm hết cuộc đời mình, có lẽ tôi đã chết đói hay nghĩ quẩn mà tự tử chẳng hạn nếu tôi không mạnh mẽ có lẽ tôi sẽ làm vậy. Tôi nghĩ mình đã lăn lộn suốt hơn mười năm với bao nhiêu cay đắng tủi hờn, tôi đã phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác để phấn đấu vì cuộc sống tốt hơn, để trả hết những khoản nợ vay đóng học phí thời sinh viên, chi trả cho đám cưới và nuôi con khôn lớn từng ngày. Có lẽ khi bắt đầu làm cha tôi bắt đầu nghĩ nhiều về ba mẹ, tôi biết ba tôi rất thương con nhưng từ nhỏ ông luôn nóng tính và cộc cằn thường không vừa ý sẽ dùng roi vọt để dạy dỗ nên từ bé lúc nào tôi cũng sợ hãi mỗi khi thấy dáng ba khật khưỡng trong cơn say về nhà. Những lúc tỉnh táo ba rất ít nói chỉ lầm lũi làm việc, công việc thợ xây vất vả nhiều nguy hiểm đôi lúc ba mệt mỏi và không kìm chế được bản thân mình. Chứ những lúc tôi bệnh ba thường chạy đôn chạy đáo chở tôi đi nhà thương, đợt tôi gãy chân ngày nào ba cũng cõng tôi đến trường, con đường đến lớp thường ướt sũng và nhiều sình lầy, đôi chân ba bám chặt vào đó sợ tôi té đến trường ba để tôi ngồi xuống bàn rồi mới về, nhìn dáng ba gầy ốm đôi chân lem luốc tôi đã rưng rưng xúc động biết bao...
Cả tuần nay tôi thấy khó chịu trong lòng quá, tôi đang cố kìm nén cảm xúc để tiếp tục sống như mười năm qua nhưng sao lòng tôi cứ gợn lên những lo lắng nỗi buồn man mác. Con tim tôi mách rằng tôi phải về thăm ông ấy nhưng lí trí không cho phép tôi làm điều đó. Tôi chưa từng nghĩ về điều này tôi không biết mình phải xử lí như thế nào. Tôi nghĩ giờ đây điều tôi cần làm là mua sữa và những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người bệnh gửi cho ba mà không dám đề tên người gửi, vợ thấy tôi cứ thở ngắn than dài nên hiểu lòng tôi đang có tâm sự. Cô ấy bảo đời người vô thường anh đừng giận ba nữa, vì biết đâu trong khoảng thời dài ấy ba cũng đôi lần hối hận vì lời nói ngày xưa thì sao, ba với anh đều cố chấp như nhau không ai chịu nhún nhường chứ tình thân là sợi dây bền chặt cả kiếp này cũng chẳng thể quên nhau. Lời nói của vợ như cơn mưa tắm mát tâm hồn đang khô hạn từ lâu, nó như đánh thức những hạt mầm yêu thương nảy nở, con người ta chỉ có một đời để sống đâu ai sống mà không có lỗi lầm, thứ tha cho nhau cũng là cách để bản thân mình được thanh thản, sống mười năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn, lòng như vầng trăng khuyết cứ thấy mình chông chênh, có mái ấm xưa đã lâu lắm chưa về, lòng vẫn mãi chùng chằng không biết làm sao để nối lại sợi dây yêu thương ấy bây giờ. Ngoài kia tết đã ở rất gần tôi biết mình không níu nổi thời gian liệu ba còn chờ tôi được bao lâu nữa, nhờ Star Kombucha nối lại dùm tôi có được không?
♥️ Người gửi: Bành Vĩnh Quý
♥️ Người nhận: Đỗ Thu Hằng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi người phụ nữ tôi yêu
Chúng mình yêu nhau ba năm , trải qua nhiều thử thách để đến được với nhau. Lấy nhau chưa được bao lâu , anh phải đi sang Nhật công tác hai năm, một mình em phải lo cho gia đình hai bên. Bao nhiêu gánh nặng đổ dồn vào đôi vai nhỏ bé của em , mà mỗi lần anh gọi điện về, em không hề than vãn một câu, ngược lại em còn động viên anh cố gắng công tác, bố mẹ ở nhà đã có em lo.
Tôi nhớ ngày em đưa tôi ra sân bay, hai dòng nước mắt em tuôn rơi, tôi đã ôm chầm lấy em, vỗ về em và bảo cố gắng đợi anh về nhé
Hai năm dài, yêu xa, nhưng tình yêu của em vẫn son sắt, thuỷ chung một lòng. Sự hi sinh vất vả chăm sóc gia đình của em làm tôi thêm yêu và biết ơn em vô cùng
Người ta nói yêu xa, tình yêu sẽ phai nhạt, nhưng chúng tôi thì ngược lại, càng xa nhau, chúng tôi càng yêu nhau nhiều hơn. Lại một mùa xuân sắp đến, cũng nhờ có chương trình của Star Kombucha tôi mới có dịp nói lên những điều mà bấy lâu nay, tôi không có dịp thổ lộ cùng em. Hi vọng chương trình sẽ thay tôi gửi đến em tấm thiệp yêu thương kèm món quà nhỏ với lời chúc em mãi xinh đẹp, mạnh khoẻ. Mong nụ cười sẽ luôn nở trên môi hồng của em, cố gắng đợi anh về. Và anh cũng cám ơn em đã làm hậu phương vững chắc cho anh yên tâm công tác. Anh yêu em, người phụ nữ tuyệt vời của tôi. Anh cám ơn em về tất cả mọi điều tốt đẹp em đã dành cho anh.
♥️ Người gửi: Hà Thị Quyên
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Thu Hà
♥️ Câu chuyện tham dự:
Thời gian cứ hối hả trôi đi không chờ đợi bất cứ điều gì nhưng những gì là kỉ niệm để nhớ để thương thì vẫn còn đó. Cuộc sống xô bồ làm mình cuốn đi với những lo toan, cho đến một ngày bất chợt một kỉ niệm nào đó lại ùa về, thấy lòng mỉm cười, mỉm cười vì mình đã từng có những yêu thương rồi lại nhói lòng xao xuyến vì đã từng yêu thương vậy mà giờ lại trở lên xa lạ. Mình và nó đã từng là thanh xuân của nhau suốt 4 năm đại học. Những sớm chạy theo xe bus đến trường, những tiết cúp học đi làm thêm, những chuyến đi thăm nhà nhau, những chuyến phượt cùng nhau...Bao nhiêu kỉ niệm cùng nhau, cùng nhau đi qua thanh xuân rực rỡ. Ra trường mỗi đứa một nơi, bạn trở về miền Bắc, mình vẫn cố bám lại Hồ Chí Minh. 2 năm sau đó vẫn chăm gọi điện, vẫn những màn tám xuyên đêm, tình bạn vẫn đong đầy. Rồi những cuộc điện thoại hỏi thăm cứ thưa dần nhường chỗ cho bỉm sữa, con cái, những gánh nặng cơm áo gạo tiền khác, đôi khi quên luôn cả mình đã từng có 1 tri kỉ như thế.
Dịp Tết này nghe bạn nói sẽ vô Nam ăn Tết mà tim cứ rộn ràng vì sắp được đón thanh xuân sau gần 7 năm không gặp. Trong thâm tâm mình lúc nào cũng chỉ mong bạn được bình yên, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn. Và đặc biệt chúc cho bạn thật nhiều sức khỏe để viết tiếp những giấc mơ còn dang dở. Mãi yêu !
♥️ Người gửi: Kiều Như Quỳnh
♥️ Người nhận: Kiều Thị Thanh
♥️ Câu chuyện tham dự:
-" Quỳnh...dậy đi học connnnn !!!"
Cái tiếng gọi mà suốt những ngày nào là câu chào tôi mỗi sáng,là cảm giác không vui nhất khi đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, bỗng dưng nghe tiếng mẹ gọi dậy,vừa thúc giục mà đôi khi còn cảm thấy cáu gắt. Thế mà, giờ tôi lại thèm và khao khát một tiếng gọi ấy đến thế...Phải nói rằng, khi cái nhịp sống thường hằng đã in sâu vào máu xương tôi suốt 18 năm trời phải thay đổi để trở thành 1 cô sinh viên năm nhất, xa nhà, xa gia đình, xa tất cả người thân yêu và đặc biệt là xa vòng tay chăm sóc của mẹ. Phải tự học cho mình tính tự lập, tự chăm sóc lấy bản thân, chấp nhận những cô đơn và hơn hết là không ngừng cố gắng. Thật tự hào vì bản thân đã không để những cảm xúc nhung nhớ hay khó khăn kia làm ảnh hưởng và lung lay trong cuộc sống. Nhưng có lẽ, dù tôi có mạnh mẽ và bản lĩnh đến đâu, tiếng mẹ gọi những ngày nào vẫn không ngăn nổi trái tim tôi thổn thức và lên tiếng. Xin được dừng lại trong phút giây này, để tôi được viết ra tất cả những tâm tình ấy để có thể phần nào vơi đi chút lòng mình, mong rằng có thể gửi chút tình tới người con yêu thương.
Mẹ, con nhớ lắm những lời dạy, ngày ấy mẹ bảo con gái phải thật dũng cảm, mạnh mẽ, biết tự bảo vệ mình, con không nghĩ ngợi gì nhiều mà đáp lại: “con gái chẳng sợ gì hết, vì con biết, con luôn có mẹ ở bên”, nhưng giờ con mới hiểu, không phải lúc nào mẹ cũng ở bên con...đã thật lâu rồi con chưa về thăm mẹ, không biết dạo này mẹ có thực sự vui vẻ như qua lời điện thoại mẹ nói. Nhìn mẹ qua tấm màn hình phẳng, con thấy mẹ đã gầy đi thật nhiều. Mẹ nói dạo này mẹ rất tốt, mẹ chơi hoài chứ có làm gì nhiều đâu. Nhưng con biết lúc nào mẹ chẳng luôn chân luôn tay, có bao giờ chịu ngơi nghỉ đúng giờ. Không biết cái Hà có chịu đỡ đần mẹ việc nhà không hay lại cứ mải chơi với lũ bạn. Ngày nào gọi điện về mẹ cũng nhắc con phải ăn uống đầy đủ nhưng mà mẹ ơi, mẹ cũng đã chịu chăm sóc mình cẩn thận chưa? Lúc nào mẹ cũng lo cho chúng con, mà con lại chẳng biết làm sao để giúp mẹ. Ngày tháng này chỉ biết cố gắng nhiều hơn để sau này có thể phần nào đỡ đần mẹ. Con biết lắm chứ, một mình mẹ nuôi 3 chị em con ăn học, mẹ lo lắng đủ đường, khổ trăm bề, mà khó nhọc trên đôi vai ấy có ngày nào ngưng đầy. Sắp tết rồi, con nhớ mẹ lắm và rất mong cuối năm nay được về với mẹ. Cả nhà ta cùng quây quần với bữa tất niên thì hạnh phúc biết mấy! Và có lẽ, trăm câu nghìn từ cũng không thể nói hết tâm tình của con vì mẹ ơi,“dù đi trọn kiếp con người/ cũng không đi hết mấy lời mẹ ru”. Con thật lòng biết ơn mẹ và cũng yêu mẹ rất nhiều. Chẳng thể nói gì hơn ngoài lòng cầu mong mẹ luôn bình an, hạnh phúc và mãi mãi vui vẻ bên chúng con. Yêu mẹ!
♥️ Người gửi: Vũ Thị Minh Tâm
♥️ Người nhận: Cụ Liệu
♥️ Câu chuyện tham dự:
Ngày xửa ngày xưa khi còn ấu thơ tôi đã trải qua rất nhiều ký ức đẹp cũng như những ký ức buồn mà chỉ mình tôi có thể cảm nhận và chưa bao giờ kể với bất cứ ai. Thời gian trôi qua tôi cứ suy nghĩ dần về những điều mình thấy trong cuộc sống và dường như trong tôi có tính trầm cảm hơn và biết quan sát hơn về những con người và sự việc xảy ra xung quanh tôi.
Nay nhờ có chương trình “Gửi trao sức khỏe - Nối thân tình xưa”. Một chương trình mà giúp tôi gợi nhớ đến một người rất đặc biệt đi qua cuộc đời tôi, chính là ông cụ ăn xin ở nhà thờ mà mỗi buổi chiều đi lễ tôi đều đi ngang qua chỗ ông ngồi và chào ông.
Mỗi ngày vào buổi sáng ba đều để tiền trong học tủ và phần của mỗi đứa là 2000 đồng để ăn sáng. Ấy vậy mà tôi đã nhịn đói suốt cả tuổi thơ và dành dụm 2000 đồng mỗi ngày để bỏ heo và để dành biếu cụ mỗi khi tôi đi lễ vào cuối tuần. Tuy số tiền rất nhỏ nhưng đối với tôi nó là cả một bữa ăn sáng mà tôi nhịn đói để dành cho cụ, giúp cụ có bữa ăn hằng ngày như bao người. Nhìn cụ tóc bạc, râu dài giống như ông bụt vậy, nhìn kỹ càng giống ông nội tôi khi ấy và nhìn đẹp lão, phúc hậu vì sống mũi cao. Tôi tự nhủ tuổi trẻ của cụ như thế nào mà đến già lại ra nông nỗi này? Cụ có nhà không? Cụ có con cháu không? Có chỗ để ngủ không? Mưa gió thì cụ ở đâu? Có ai chăm cụ, nấu những bữa cháo nóng khi cụ ốm không???....Rất nhiều những câu hỏi trong đầu xoay quanh tôi khi tôi chỉ mới học cuối cấp 1 thôi. Tôi thấy rất vui và hân hoan trong lòng mỗi khi đi nhà thờ gặp cụ khỏe mạnh và được biếu cụ 2000 đồng bữa ăn sáng của tôi để cụ có được bữa tối cho mình. Có khi tôi đem hộp sữa hay ổ bánh mì ngọt cho cụ ăn nữa.
Nhớ có một lần khi lễ về sớm tôi đã quyết định đi theo cụ và tìm hiểu về cuộc sống của cụ thế nào. Đợi mọi người về lễ hết thi cụ mới lủi thủi đi về, tôi đã mon men đi theo sau cụ, cụ bị khòm lưng, già yếu nhưng đi cũng nhanh nhẹn lắm. Tôi thấy cụ cất tiền lẻ vào túi và đứng dậy đi, đi đến chỗ bán bán, cụ ghé mua quyển báo về đọc. Rồi cứ thế cụ đi về đến nhà, nhà của cụ xa lắm! xa mấy kilomet cách nhà tôi lận. Vậy mà tôi bị cụ hấp dẫn cứ đi theo cụ, vừa đi tôi vừa đọc kinh lo sợ mình bị bắt cóc. Tôi cứ theo cụ suốt quãng đường cụ về, may chỉ là đoạn đường đi thẳng. Cuối cùng cũng đã tới nơi. Tôi lén rình thì thấy có bé cháu trai nhỏ chạy ra đón cụ “ông đã về” Cụ vui vẻ ôm cháu và hai ông cháu về nhà. Nhà xập xệ lắm!, chỉ nằm thũng sâu bên cạnh những nhà cấp 4 lúc bấy giờ, nhà người ta ở trên mặt đất thì nhì nhà cụ thấp hơn cả mặt đất. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm và yên tâm vì biết cụ cũng có nhà để ở, có cháu để thương yêu, tôi đã rơm rớm nước mắt và tạ ơn Chúa cụ vẫn còn có gia đình, sau đó tôi mới sực nhớ ra trời đã tối và lo sợ, tôi vừa đi vừa khóc vừa cầu nguyện xin Chúa dẫn con về, nhà xa đi mấy kilomet mới tới, hạnh phúc lắm sao khi đi bộ hơn nửa tiếng tôi cũng đã về tối nhà. Nghĩ lại cũng thật thú vị, thương cụ vì sức khỏe của cụ ngày một yếu, chỉ sợ một ngày nào đó không còn được thấy cụ ngồi ở góc nhà thờ như mọi khi nữa.
Một buổi chiều nọ tôi thấy cụ xin ăn đi từng xóm để xin bữa cơm. Cụ gõ cửa nhà tôi, khi đó nhà tôi mới dùng cơm tối xong. Cụ đến nhà xin cơm tôi mời cụ đợi con xíu nhé! Tôi lấy bát của cụ cầm trên tay lấy thật nhiều cơm, có 2 miếng thịt sườn ram tôi nhớ là rất ngon. Nhà nghèo nên chỉ có thế, tôi thấy cụ ngồi một góc ở xóm ăn cặm cụi như bị bỏ đói mấy ngày vậy. Tôi chạy vào nhà cắt miếng thăng long mời cụ ăn, nhưng khi ra đó thì tôi không còn thấy cụ nữa kể từ hôm ấy. Và vài tháng sau tôi nghe tin đồn về cụ, mọi người nói cụ đã chết khô ở ngoài chợ lạnh giá trong mùa Noel. Đội công an đã đến và tiến hành điều tra mổ thi thể để biết nguyên nhân cái chết của cụ lúc bấy giờ. Bọn trẻ con và mọi người trong xóm kéo ra xem. Ai cũng thấy đau xót thay cho thân phận của cụ. Tôi đã khóc khi nghe tin cụ mất và luôn nghĩ rằng chắc giờ này cụ đang được hạnh phúc trên Thiên Đàng và có những bữa cơm thật ngon, chỗ ở thật đẹp và cụ sẽ hạnh phúc. Tôi đã nghĩ như thế đó. Tôi đã nhớ và thương cụ rất nhiều, cho đến già mà cụ vẫn cô đơn lạnh lẽo ngoài xó chợ. Thương cho số phận của cụ và mong rằng sau này những người già và trẻ em sẽ được đối xử tử tế, có gia đình hạnh phúc và yêu thương họ thật nhiều. Sắp Tết rồi! Năm nay nhiều thiên tai lại dịch bệnh thật khổ cho người dân, mong sao Tết đến sẽ làm ấm lòng những người dân nghèo khổ, xin cho những người như ông cụ sẽ được hưởng trọn cái Tết thật ấm áp, thật đầy đủ. Mong cuộc sống sẽ mãi tươi đẹp để Thế giới không còn những con người nghèo khổ như cụ nữa. Thương lắm cụ ơi!
♥️ Người gửi: Trần Thị Thanh Tâm
♥️ Người nhận: Trần Thanh Liêm
♥️ Câu chuyện tham dự:
Ba của con, nhanh quá phải không Ba? Con gái ba đã hơn 20 tuổi rồi, cái tuổi không còn mơ mộng, chờ mong, mà là cái tuổi mà bản thân con đã biết lo biết nghĩ...
Ba à, con gái Ba lớn rồi. Con gái lớn rồi, nên bây giờ con vuột hẳn khỏi vòng tay Ba, những cái ôm, những câu chuyện, những cuộc gọi không còn nhiều như trước..
Con vẫn nhớ cách đây 7, 8 năm trước con vẫn trọn vẹn trong vòng tay ấm áp của Ba. Suốt những ngày tháng ấy, con chính là con chim nhỏ chỉ bay ríu rít xung quanh ba, chẳng muốn rời. Ở bên Ba là kí ức đẹp và tuyệt vời nhất.
Ba mẹ li thân từ khi con năm tuổi. Mẹ lên Sài Gòn lập nghiệp, con ở dưới ngoại, mỗi cuối tuần Ba vẫn thăm và rước con lên nội chơi, đều đặn. Con vẫn còn nhớ tiếng xe thân thuộc vào mỗi chiều thứ sáu cuối ngày, con trông đợi cả tuần chỉ được gặp Ba. Chẳng có món quà nào tuyệt vời hơn với một con nhóc tì như con ngoài Ba cả. Ngồi sau yên xe Ba, con ôm chặt, hít hà mùi hương thân quen, cái mùi mồ hôi nắng gió, cực nhọc nhưng chẳng hiểu sao con yêu nó đến thế..
Ba chẳng thể hiểu đâu cảm giác ấy bình yên dường nào... có bao nhiêu ấm ức , tủi thân chỉ tích tắc bay đi trong khoảnh khắc đó..
"Người ta bảo con là đồ không cha..."
"Người ta bảo con bị bỏ rơi"
Bao nhiêu câu nói tổn thương con chỉ vì khoảnh khắc được ngồi sau xe Ba, dựa đầu và tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, cao lớn , vững chãi..
Bao nhiêu cay đắng, tủi nhục chỉ vì thế mà biến đi hết, với con chỉ còn lại bình yên.
Những ngày tháng có thể ở bên cạnh Ba dù chỉ hai ngày cuối tuần ngắn ngủi là những ngày tháng con cảm thấy mình đủ đầy và không thiệt thòi, chỉ lúc ấy con mới cảm nhận được, con không phải là đồ trôi sông lạc chợ như người ta nói..
Ba chăm sóc, che chở, dạy bảo con từng cái lẽ ở đời. Ba nói cho dù cuộc sống con như thế nào con cũng phải mạnh mẽ vượt qua..
Con vẫn còn nhớ cái chặng đường từ ngoại lên nội và ngược lại như thiên đường của hai ba con mình, ba vừa chở vừa chơi đố chữ và hát cùng con. Con cũng không biết niềm vui ở đâu mà Ba con mình giàu có như thế, hạnh phúc như thế, dù cho gia đình mình bị sứt mẻ ,chỉ là còn cố tình không muốn nhận ra.
Mỗi khi về chơi con thích ăn gì ba đều cho con ăn, con muốn chơi gì ba đều dẫn con đi. Con còn nhớ ba con mình rong ruổi khắp nơi đi dạo phố, chỉ đơn giản mà con hạnh phúc lắm, cười tít cả mắt. Thế giới của con lúc đó hoá ra chỉ cần có Ba có con cũng gọi là đủ đầy...Con tự hào, con vui sướng, con hạnh phúc. Con vẫn đinh ninh thế giới ấy chẳng điều gì lay chuyển và thay đổi được..
Mà Ba ơi thời gian tàn nhẫn quá. Ngày con chuẩn bị vào cấp hai thì có một nỗi sợ làm con ám ảnh, hoang mang, con chỉ muốn phát điên lên. Mẹ nói không được gần Ba nữa. Con phải theo mẹ lên Sài Gòn sống ở một nơi rất xa thế giới của con… Ở gần mẹ, điều kiện học của con sẽ tốt hơn.
Rồi một ngày sớm hơn ngày con đi, con biết là mình chẳng thể mãi là một đứa trẻ con vòi vĩnh ,nhõng nhẽo đòi Ba, Ba nói con là... Ba sắp đám cưới con có buồn Ba không.. "
Con cũng không biết mình lấy ở đâu ra cái can đảm chết tiệt mà cười nói vui vẻ như một đứa con nít thường ngày của Ba để mà nói "xời , Ba cưới vợ có gì đâu chuyện nhỏ". Ba im lặng, trầm ngâm. Vẫn là sau yên xe đó , nhưng hôm đó con chẳng thấy bình yên, con cố ngăn mình không được khóc, nhưng nước mắt cứ đua nhau mà chảy, sợ ba thấy, con cứ chùi lia chui chùi lịa..
Ngày định mệnh cũng đến, Ba không cho con tham dự, ba bảo ở ngoại đi học. Nhưng con biết ba không muốn con đau lòng...ngày Ba của con thuộc về người khác xa lạ... Ngày con chia sẻ ba cho một người dưng mà lòng con không cam tâm...Con biết là kể từ giây phút đó, con chính thức mất ba của riêng con mất ...rồi!
Lần đầu tiên , sau bao nhiêu năm khi con ở ngoại, tối đó con không nhận được cuộc điện thoại nào của Ba..
Người ta giành Ba của con mất rồi..
Con đi theo mẹ lên Sài Gòn học, bây giờ đã được sáu năm , con đã quen với cuộc sống ở đây. Thi thoảng con vẫn về thăm ba. Ba vẫn thế, vẫn rất yêu thương và chăm sóc mỗi khi con về. Ba già đi nhiều. Tóc Ba trắng xoá hết đi, khuôn mặt đầy nếp nhăn theo thời gian.. Thương Ba , mà con gái chẳng thể oà vào lòng ôm ba như những ngày xưa cũ. Chẳng thể nói con thương ba lắm! Chẳng thể cuộn tròn trong vòng tay ấm áp ngày nào.
Từng câu chuyện riêng cũng không thể chia sẻ hết cho Ba nghe..
Con thèm được ba chở đi khắp phố như trước kia, thèm được ba đèo đi ăn hết cái này rồi cái nọ, nhưng cả những điều giản đơn như thế bây giờ cũng khó quá Ba nhỉ..con ghét thời gian làm thay đổi mọi thứ, chỉ duy một điều con biết chắc là chưa bao giờ Ba ngừng thương yêu con..
Con gái của Ba sẽ chẳng khóc nhè kể lể nếu có bị ăn hiếp, con đã trưởng thành, biết suy nghĩ, tự lo mọi vấn đề của mình..
Như Ba từng nói, vì con Ba mạnh mẽ chẳng điều gì khiến con bỏ cuộc..
Thời gian làm thay đổi mọi thứ, Cả Ba và con cũng vậy.. nhưng con biết yêu thương của Ba con mình không bao giờ thay đổi. Nó vẫn ở yên đấy, lấp lấp rực rỡ, là niềm tin cho bản thân con mỗi khi gục ngã sẽ đứng lên mạnh mẽ và không bao giờ bỏ cuộc..
Con yêu Ba, Ba của con !
Dù cho thế giới có mang con đi xa Ba như thế nào, trái tim này vẫn ở nơi Ba xây dựng nên con..
Con sẽ không làm Ba thất vọng, con sẽ thành công ngay trên nỗi đau của bản thân mình..
Hãy hứa với con , Ba sẽ sống thật hạnh phúc , nhé Ba...
♥️ Người gửi: Nguyễn Trung Tân
♥️ Người nhận: Bùi Thị Yên
♥️ Câu chuyện tham dự:
MẸ TÔI ❤️
Mẹ ơi! Gần 30 năm qua hình như con chưa bao giờ nói với mẹ một lời yêu thương tròn vành rõ chữ. Hôm nay con bỏ hết ngại ngùng để gửi đến câu chuyện lần đầu tiên con chia sẻ, là về Mẹ - người phụ nữ con trân quý nhất cuộc đời này !
Mẹ của con là người phụ nữ hiền dịu nhất con từng biết. Tuổi thơ con chưa một trận đòn roi từ người. Tính mẹ giản dị không bao giờ phô trương. Cả một tuổi xuân xanh mẹ hy sinh vì gia đình, vì các con.
Bố là con trai đầu trong gia đình tới 7 người con. Chàng trai trẻ chỉ biết đèn sách cảm tình cô thôn nữ cùng làng thật thà chân chất, hai người sớm nên duyên vợ chồng. Cưới nhau chưa bao lâu, hạnh phúc chưa tày gang thì bố theo chỉ thị của nhà nước phải ra nước ngoài học tập. Thôi thì đành...
Ngày bố con đi, mẹ một mình vừa chăm cho bố mẹ chồng vừa chăm cho cả các em chồng đang tuổi ăn tuổi lớn, và cả chúng con, những đứa trẻ miệng còn đầy mùi sữa mẹ... Mình mẹ - nhỏ bé - gánh cả một đại gia đình! Người phụ nữ chân lấm tay bùn hết đi thuỷ lợi tới cuốc xới ruộng nương. Mẹ lao động quần quật không ngơi nghỉ. Một ngày của mẹ bắt đầu từ lúc người ta còn chìm trong giấc ngủ và kết thúc là khi chỉ còn tiếng dế râm ran tiếng ếch nhái rền bên bờ đê. Ngày xưa nhà càng đông con càng phải làm nhiều, không chỉ ruộng vườn mà còn ao hồ lợn gà vịt. Mẹ hầu như không đi dép. Đôi chân trần rong ruổi mòn cả những con đường quê. Có những lúc đang ngoài đồng nghe trời đổ mưa, mẹ ào chạy về thu dọn đồ sợ các con các em không có đồ mặc. Có những khi rét buốt căm căm, vẫn là mẹ kiên nhẫn thả từng đám mạ dù cho hai chân đã tê tái tự bao giờ. Có những khi tới bữa ít đồ ăn, mẹ lặng lẽ nhường cho ông bà cho các em các con miếng ngon miếng ngọt, cơm thừa canh cặn mẹ không than một lời. Có những khi tới vụ, ông bà già yếu, chỉ mấy chị em đỡ nhau gặt hái, nửa đêm còn chong đèn tuốt lúa đến đứt cả tay. Có những khi trái gió trở trời, bà ốm, em ho, con sốt, vẫn là mẹ ngược xuôi lo thuốc lo thang... Có những lúc mẹ cũng bị rầy la, mẹ khóc, nhưng là lặng lẽ khóc rồi lặng lẽ lau đi... Những muộn phiền, mẹ giấu sau những giọt mồ hôi mẹ tảo tần sớm tối...
Ngày đó mẹ gầy lắm, gầy đến độ gió mùa nổi chỉ chực cuốn bay đi. Người phụ nữ sớm xa chồng, sống hiếu thuận vì bố mẹ chồng, vì các em các con sao thương đến lạ. Người phụ nữ ấy cứ mạnh mẽ vượt hết thảy những tháng ngày gian khó.
Giờ đây khi đã ở bên kia triền dốc, mẹ không còn dậy từ 3,4h sáng hay thức tới nửa đêm như trước nữa bởi chứng đau vai gáy, khớp gối di chứng của việc lao động cật lực những năm tháng tuổi thơ của chúng con. Giờ đây mẹ lại làm bà, lại tiếp tục yêu thương hết lòng chăm lo cho các cháu, như những năm tháng cơ cực mẹ đã chăm lo cho mọi người.
Mẹ của con 60 năm qua vẫn luôn như thế, giản dị, chân thành. Trong tủ mẹ không có váy áo sặc sỡ, chỉ là những bộ đồ sẫm màu đơn giản, mỗi lần định mua đồ cho mẹ, mẹ lại gạt đi bảo để đấy mua sữa cho con, mẹ không cần. Mẹ bảo con là bây giờ sướng thật, cái gì cũng có không như ngày xưa. Thế nhưng mẹ ơi có thứ mà bây giờ càng ngày càng vơi dần đi, đấy chính là tình yêu thương, là sự hy sinh hết thảy như thế hệ của bố mẹ ngày trước. Chúng con luôn cảm thấy may mắn khi được bố mẹ kề bên cùng chăm lo nuôi dạy những đứa trẻ lớn khôn.
Đúng như câu ông bà ta xưa đã nói: "Cha mẹ hiền lành để đức cho con".
Cảm ơn phúc đức của bố mẹ đã dành cho chúng con. Cầu cho bố mẹ mãi khỏe mạnh sống đời bên chúng con.
Tết này con không về được. Bố mẹ lại đón Tết không trọn vẹn, con xin lỗi và cảm ơn bố mẹ đã luôn chia sẻ cùng chúng con. Xin nhờ Star Kombucha gửi tới bố mẹ những lời nhắn nhủ mà 30 năm qua thằng con trai của bố mẹ chẳng nói thành lời: CON YÊU BỐ MẸ RẤT NHIỀU!
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Thanh Thanh
♥️ Người nhận: Nguyễn Vũ Hoàng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Như mọi sáng tôi đón chuyến xe buýt số 03 đến trường. Xe vừa chuyển bánh cũng là lúc mọi ánh mắt tò mò, lời xì xào đổ dồn về phía cậu trai trẻ đứng ngay cạnh tôi.
Mà khoan đã, tôi không biết nên gọi cậu hay cô nữa.
Tay người ấy đeo vòng tràng hạt, mái tóc nhuộm vàng ôm gọn khuôn mặt góc cạnh, vầng trán rộng, áo thun, trên tay còn cầm một cuốn sách dày. Tôi liếc nhìn tựa sách: "Giáo sư Damodaran viết về Định giá". Tôi nghĩ ngay cuốn sách đó không dành cho con gái vì thuộc dòng sách nghiên cứu đầu tư và tăng trưởng, khó nhằn lắm.
Vừa ngờ vực về giới tính không mấy bình thường của người ấy tôi vừa có một chút băn khoăn, người ấy có đọc cuốn sách hay chỉ cầm khoe mã.
Xe đi được 10 phút, bỗng tôi có cảm giác hơi nhột sau lưng, hình như có ai đó đang sờ soạng sau hông balo tôi đeo. Tôi nghĩ ngay đến người ấy, dạo gần đây rất nhiều những bài báo nói về nạn xâm phạm tình dục nơi đông người, mà đối tượng phạm tội có cả người đồng tính. Trong đầu tôi sẵn sàng thế võ Karate tự vệ.
Bỗng uỵch, cuốn sách rơi xuống cùng thanh âm của một động tác dứt khoát vụt qua. Dưới chân chiếc ví da màu hồng của tôi rơi ra từ tay hắn. Một kẻ móc túi nằm sóng soài dưới sàn xe, hắn đang bị ép mạnh dưới chính cánh tay rắn chắc đeo tràng hạt ấy.
Một trong 4 quy tắc tâm linh của người ấn độ: "Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp". Tôi líu ríu cảm ơn và chân thành xin lỗi thật lòng vì đã từng có những ý nghĩ phán xét không tốt đẹp về bạn.
Con người ta thật lạ vốn chỉ ưa thấy vẻ bề ngoài, mà ít ai muốn thấu hiểu bản tính bên trong một con người.
Và sau đó khi đã biết tôi cũng thích đọc sách! Cuối chiều hai đứa đã cùng cafe sách nói chuyện. Có thể nói đó cũng là buổi hẹn đầu tiên, giờ nghĩ lại thật buồn cười. Hai đứa chúng tôi đã chỉ toàn nói với nhau về quyền con người, chủ nghĩa Mac-Lenin, về giới tính thứ ba và sở thích sách của nhau.
Cũng nhờ đó mà tôi thay đổi. Từ bạn tôi đã học được một bài học quý giá về cách nghĩ, đánh giá một con người, quyền riêng tư của mỗi người, quyền được theo đuổi những sở thích, ước mơ khác biệt.
Và cũng chính bạn, bây giờ đã trở thành người bạn tốt, đã dạy cho tôi cách YÊU MỘT NGƯỜI LÀ BIẾT CHẤP NHẬN CẢ NHỮNG ĐIỀU KHÁC BIỆT.
♥️ Người gửi: Lê Thị Thu Thanh
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Kim Ngân
♥️ Câu chuyện tham dự:
Nhiều lúc ngồi xem lại cuốn album ảnh thời học phổ thông, tôi lại nhớ về cô gái ấy. Nhưng điều tôi quý nhất, khâm phục nhất và học được ở cô bạn gái này nhiều nhất đó là nghị lực sống. Cô đã đi bằng “chính đôi chân của mình” để vượt lên số phận, hòa nhập với cộng đồng. Cô gái ấy có tên là Nguyễn Thị Kim Ngân. Chúng tôi quen nhau rất tình cờ và trở nên đôi bạn thân từ lúc nào không nhớ nữa. Ngày đó khi mới chập chững bước vào lớp 10, buổi học đầu tiên tôi đi muộn nên các bạn đã ngồi hết chỗ, chỉ còn dãy bàn ghế cuối lớp và chỉ duy nhất một người ngồi, tôi xuống ngồi ở đó sát bên Ngân. Cô giáo chủ nhiệm bảo các bạn xuống ngồi cùng bàn với tôi nhưng không ai hưởng ứng cả, thậm chí còn cười mỉa mai. Một số bạn ngồi trước mặt tôi còn cười khúc khích, tôi không hiểu chuyện gì. Đến khi lớp học kết thúc, mọi người ra về hết, chỉ còn lại Ngân và tôi. Ngân đứng dậy và bước những bước đi thật khó khăn. Một chân của Ngân bị tật nên bước chân cao chân thấp, lúc đó tôi mới hiểu ra vì sao các bạn không chịu ngồi cùng Ngân mà còn chế nhạo nữa. Cái nhìn thị phi và định kiến của các bạn trong lớp khiến Ngân thu mình lại không muốn nói chuyện cùng với ai.
Nhưng rồi kết quả học tập hằng năm đã trả lời cho mọi người xung quanh biết Ngân không phải là cô gái bỏ đi, "là gánh nặng cho xã hội”. Năm nào cô cũng đạt học sinh giỏi được nhà trường biểu dương như là một tấm gương sáng về vượt khó học tập. Cô còn là cây viết văn rất hay, nằm trong đội tuyển học sinh giỏi văn cấp tỉnh.Thời gian đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau và trở nên thân thiết hơn. Qua những lần tâm sự tôi được biết một chân Ngân bị tật là do bại liệt từ nhỏ. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhà nghèo, bố mẹ thì làm ruộng, Ngân lại là chị đầu của 5 đứa em nhỏ nên không có tiền để lo chữa chạy thuốc thang. Những lúc ngồi tâm sự với bạn, tôi luôn nắm tay Ngân và an ủi “Đừng bi quan trước cuộc sống, hãy mạnh mẽ lên!”, và danh ngôn mà tôi còn nhớ mãi: “Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”. Có lẽ đó là một thông điệp, là nguồn động viên lớn để cho tôi và bạn ấy vững bước trên đường đời. Ngày chia tay mái trường phổ thông, ai cũng ấp ủ trong mình một hoài bão lớn, tôi đăng ký vào trường Đại học Sư phạm Huế, học khoa Lịch sử, còn Ngân cũng ước mơ trở thành cô giáo dạy Văn. Nhưng vì gia đình quá khó khăn, vả lại theo quy định của ngành giáo dục không nhận những người tật nguyền đứng trên bục giảng nên buộc bạn ấy phải rẽ ngang cuộc đời. Ngân chọn nghề thợ may để theo học.Bây giờ Ngân đã là chủ quán may rất đông khách. Những chiếc áo, chiếc váy được bạn ấy may rất đẹp, khách hàng ai cũng hài lòng. Dù lâu mấy họ vẫn đợi để may cho bằng được. Có lần về thăm bạn, tôi hỏi: “vì sao bạn chọn nghề này?”, Ngân cười và trả lời thật duyên dáng: “vì nghề này cũng mang đến cho đời cái đẹp mà!”. Đúng thế, nghề nào cũng là nghề cao quý miễn là đem đến cho đời những bông hoa tươi thắm giữa vườn hoa muôn sắc. Từ đó tôi nghiệm ra rằng Ngân là cô gái đầy nghị lực, đúng như người ta xưng tụng “tàn nhưng không phế” bao giờ. Không dừng lại ở đó, Ngân còn là người vợ đảm đang, người vợ hiền thục trong một mái ấm gia đình hạnh phúc. Tưởng như những sóng gió trong chuyện tình cảm làm Ngân không thể vượt qua nhưng ngược lại đó là cô gái mạnh mẽ, đầy bản lĩnh. Ngày ấy bạn cũng có mối tình rất đẹp với người mình yêu nhưng vì gia đình người con trai đó không đồng ý, không chấp nhận người con dâu tật nguyền, sau này sẽ khó khăn trong vấn đề sinh nở. Ngân chia tay mối tình đầu đầy nước mắt. Nhưng rồi số phận đã mỉm cười với Ngân, bạn đã gặp được chỗ dựa vững chắc trên đường đời. Người chồng của bạn cũng là người tàn tật, hai mảnh đời ghép lại đem đến hạnh phúc cho nhau và họ có với nhau 2 đứa con rất kháu khỉnh. Mặc dù cuộc sống vật chất của Ngân đang gặp khó khăn vì người chồng của bạn không có nghề nghiệp ổn định, lại phải săn sóc bố mẹ chồng già yếu, nhưng Ngân vẫn luôn nở nụ cười trên môi lạc quan trước cuộc đời. Dường như ông trời thật công bằng, không cho ai tất cả và cũng không cướp đi của ai mọi thứ mà chính chúng ta mới quyết định số phận của mình. Từ cuộc đời của cô bạn gái đã cho tôi niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống đó là ý chí, là nghị lực để vươn lên trong cuộc sống, “vượt qua số phận”.