♥️ Người gửi: Ngô Hồng Ngọc
♥️ Người nhận: Châu Ngọc Dung
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức cô đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng cô – người kính thương”
Mỗi dịp Tết đến Xuân về, con lại thấy lòng mình trầm lại, sau một năm tất bật bộn bề giữa muôn trùng bận rộn của dòng đời, như bản nhạc rock sôi động bỗng dừng lại ở một nốt lặng tròn. Những miền ký ức xưa bỗng chốc ùa về, đưa con trở về tuổi học trò ngây thơ bên những trang sách nhỏ, và hình ảnh của cô lại ngập tràn trong tâm trí với những yêu thương dịu dàng làm ấm áp cả trái tim.
Con còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên con gặp được cô, là buổi sáng tựu trường đầy nắng khi con vừa bước vào lớp 2. Cô chủ nhiệm lớp con - xuất hiện với tà áo dài tha thướt và gương mặt dịu hiền hệt như mấy bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ xưa. Ngày đó gia đình con nghèo lắm, ba đi công tác xa nhà mấy tuần mới về thăm mẹ con con một lần, ngày ngày mẹ đều chở con đi học bằng chiếc xe đạp cọc cạch len lỏi giữa những ngược xuôi đông đúc, ồn ào của phố xá Sài Gòn. Con ý thức được hoàn cảnh của mình nên cũng chăm học lắm, có lẽ cũng vì vậy mà cô chú ý đến con nhiều hơn. Cô luôn ân cần thăm hỏi, động viên, rèn cho con từng nét chữ. Thấy con có năng khiếu môn gì, cô đều hết lòng chăm lo, giúp đỡ. Con còn nhớ vì nhà nghèo quá nên không có tiền mua báo Nhi Đồng mỗi tuần để đọc, cô đã mang những tờ báo cô mua cho con đọc, còn khuyến khích con tham gia cuộc thi “Giải Lê Quý Đôn” do báo Nhi Đồng tổ chức, bài nào khó quá hay con chưa hiểu được cô đều tận tình gợi ý, hướng dẫn. Cứ thế, tuần nào cũng vậy, mỗi chiều thứ 6 là cô lại chịu khó ngồi lại với con sau buổi học để động viên con giải bài, khi thì là những câu hỏi toán học khó nhằn, khi thì lại là những đề văn hóc búa. Cô luôn có những cách thật hay để giúp con tự mình suy nghĩ ra đáp án, và những ý tưởng văn chương cứ thế tuôn trào với nhiều xúc cảm chân thành. Làm bài xong cô lại đưa con ra bưu điện gửi thư, với nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Ngày con được thông báo đạt giải Ba của cuộc thi, con nhảy cẫng lên vui sướng, nằng nặc đòi mẹ chở qua nhà để báo cho cô biết, con thấy được trong đôi mắt của cô ánh lên niềm tự hào vui sướng vì cái thành tích nho nhỏ mà con đã tặng cô. Từ ngày hôm đó, con càng chăm chỉ học tập hơn nữa, và con đã không phụ lòng cô khi mà liên tục những con điểm 10, điểm 9, những thành tích cao trong các cuộc thi được con mang về làm quà tặng cho cô yêu kính.
Mùa Xuân năm đó, trời mưa phùn nhẹ, con đang phụ mẹ dọn dẹp nhà cửa thì cô xuất hiện trước thềm cửa nhà con vẫn với nụ cười hiền hậu và giọng nói êm đềm, cô xin phép mẹ chở con đi ra chợ. Được mẹ gật đầu đồng ý, con ngồi sau xe, ôm chặt cô và hỏi: “Cô ơi mình đi đâu vậy ạ?”. Cô chỉ nói: “Lát con sẽ biết!”. Ra chợ, cô mua cho con mấy món ăn ngon, rồi dẫn con đến tiệm cặp sách. Cô bảo cặp con cũ quá, rách nhiều chỗ rồi, nên cô thưởng cho con 1 chiếc cặp mới, con thích cái nào cô sẽ mua tặng con cái đó. Con vừa bất ngờ vừa vui sướng, ôm chiếc cặp mới còn thơm mùi da trên tay mà trong lòng hạnh phúc vô cùng! Món quà nhỏ nhưng con nhớ mãi, chiếc cặp sách đã xuất hiện rất nhiều trong các bài văn, bài thơ sau này của con khi học lên những lớp cao. Bữa đó cô còn mua cặp cho 1 bạn nam trong lớp – một bạn rất khó chịu, quậy phá, nhưng gia cảnh rất khó khăn, rồi cô chở con đến nhà để tặng quà cho bạn. Cô của con luôn như vậy, là người lái đò tận tụy luôn dùng tình thương yêu bao la như ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim biết bao thế hệ.
Hôm nay, con đã có những thành công nhất định trong sự nghiệp của mình, nhưng mỗi lần nhìn lại quá khứ đã qua, con mãi không quên được những bài học đầu tiên, những tình cảm chân thành ấm áp mà tuổi thơ của con đã có được, nhờ cô… Con xin kính tặng cô bài thơ do con sáng tác bằng cả tấm lòng mình:
“Tuổi thơ con thật tuyệt vời
Nụ cười hạnh phúc rạng ngời yêu thương
Ơn cô dẫn lối soi đường,
Dạy con từng chữ, tỏ tường đúng sai
Dạy con bao tháng ngày dài,
Viết văn, luyện chữ, giải bài toán hay
Động viên, khuyến khích ngày ngày,
Tấm lòng chan chứa tràn đầy thương yêu,
Dạy con học biết bao điều,
Cô là người mẹ dịu hiền kính thương…”
♥️ Người gửi: Lê Hùng Phương
♥️ Người nhận: Lê Văn Khá
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Nắng chiều hiu hắt bên rèm cửa
Gió buồn nhè nhẹ thổi qua song
Cay cay khóe mắt nhòe rơi lệ
Thoáng chốc mười năm con chẳng về.”
Chiều nay mẹ gọi điện thoại cho tôi báo tin ba bị bệnh, cả tháng nay cổ đau không ăn được gì, bình thường ba đã ốm nay sụt cân thêm chỉ còn 45kg. Tôi chỉ nói với mẹ “Dạ con biết rồi” và như bao cuộc điện thoại từ mười năm nay tôi vẫn lấy lí do “con đang làm việc có gì con gọi lại sau” để dừng cuộc nói chuyện. Không gì là tự nhiên khi tôi cư xử như vậy mọi thứ đều có lí do của nó.
Mười năm trước, khi tôi mới ra trường công việc chưa có phải làm những nghề khác không ổn định, lương không đủ để trụ lại ở cái đất Sài Gòn hoa lệ này. Tôi có nhờ ba mẹ hỗ trợ một chút để tôi tiếp tục trụ lại tìm công việc ổn định.Tôi nhớ lần đó mình đã chạy xe máy một mình xuống tận Tiền Giang để nhờ ba mẹ giúp đỡ tôi thêm một tháng để chờ công việc. Tôi nhớ ba tôi, người đàn ông mà tôi luôn yêu thương và kính trọng đã đưa tôi 200.000đ chỉ đủ sống trong một tuần và nói từ nay về sau đừng bao giờ tìm ba nữa, tôi tốt nghiệp là ba tôi sẽ không cho thêm bất cứ đồng nào. Thực sự lúc ấy một phần ba tôi không thích vợ tôi bây giờ nên đã khuyên tôi chia tay và về quê sống rồi sẽ nhờ người quen chạy vạy cho tôi một công việc ở xã. Dĩ nhiên một đứa con trai còn trẻ như tôi phải luôn tin vào bản thân và lòng tự trọng không cho phép tôi chấp nhận điều đó, tôi được dạy dỗ phải đi bằng chính đôi chân của mình sao nay người đã dạy tôi lại nói những lời như vậy, lúc đó tôi với lòng tự trọng khá lớn đã tự nhủ mình nhất định phải sống thật tốt để chứng minh cho ba thấy tôi không vô dụng như ba nghĩ, và trên hết tôi không muốn từ bỏ người con gái mình yêu chỉ vì sự ngăn cách ấy. Đã có rất nhiều cuộc cãi vã xảy ra thời gian đó, đỉnh điểm là ba tôi đã thốt lên những lời mà có lẽ không nên nói ra “Tao không muốn thấy mày một lần nào nữa, mày có giỏi thì tự mà đi kiếm ăn đừng đòi hỏi gì ở tao với mẹ mày vì tao đã nuôi mày lớn cho mày ăn học. Tao đã hết trách nhiệm,con người ta vừa học vừa làm giúp đỡ cha mẹ còn mày chỉ là thằng bất tài, tao không muốn mày về nhà tao nữa...”. Tôi sững sờ khi nghe câu nói đó, tim tôi như thắt lại và không thể nói thêm được một lời nào. Tôi lặng lẽ khoác chiếc bao lô cũ trên vai chạy lên thành phố ngay trong đêm ấy lòng tôi tự nhủ không bao giờ tôi về lại đó một lần nào nữa. Quãng đường quen thuộc hôm ấy bỗng thành xa diệu vợ, tôi thấy lòng trống rỗng, thất vọng với chính mình và đau đớn với những lời cay đắng của người thân, tôi tự nhủ mình sẽ không về đây nữa. Chữ hiếu chưa tròn tôi cất sâu vào tim, không phải tôi không thương hai đấng sinh thành nhưng lời nói của ba cứ cứa vào tim tôi đau đớn...
Thoáng cái đã mười năm tôi không về căn nhà mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Đôi khi mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi chuyện nhưng tôi không chia sẻ bất cứ thứ gì về cuộc sống của tôi ở Sài Gòn. Tôi giấu luôn địa chỉ tôi đang ở, địa chỉ công ty cũng như công việc tôi đang làm. Thỉnh thoảng vợ vẫn thay tôi gửi quà về nhà cho ba mẹ, mẹ vẫn giữ mối liên hệ với vợ con của tôi nhưng giữa tôi và gia đình như có một bức tường lớn ngắn cách không thể nào buông bỏ những chấp niệm trong lòng. Giờ đây tôi đã có cho mình một công việc quản lí ở công ty, một mái ấm nhỏ cho bản thân nhưng chưa bao giờ tôi chia sẻ điều đó với ba tôi một lần nào. Với tôi, ngày đó là ngày chấm hết cuộc đời mình, có lẽ tôi đã chết đói hay nghĩ quẩn mà tự tử chẳng hạn nếu tôi không mạnh mẽ có lẽ tôi sẽ làm vậy. Tôi nghĩ mình đã lăn lộn suốt hơn mười năm với bao nhiêu cay đắng tủi hờn, tôi đã phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác để phấn đấu vì cuộc sống tốt hơn, để trả hết những khoản nợ vay đóng học phí thời sinh viên, chi trả cho đám cưới và nuôi con khôn lớn từng ngày. Có lẽ khi bắt đầu làm cha tôi bắt đầu nghĩ nhiều về ba mẹ, tôi biết ba tôi rất thương con nhưng từ nhỏ ông luôn nóng tính và cộc cằn thường không vừa ý sẽ dùng roi vọt để dạy dỗ nên từ bé lúc nào tôi cũng sợ hãi mỗi khi thấy dáng ba khật khưỡng trong cơn say về nhà. Những lúc tỉnh táo ba rất ít nói chỉ lầm lũi làm việc, công việc thợ xây vất vả nhiều nguy hiểm đôi lúc ba mệt mỏi và không kìm chế được bản thân mình. Chứ những lúc tôi bệnh ba thường chạy đôn chạy đáo chở tôi đi nhà thương, đợt tôi gãy chân ngày nào ba cũng cõng tôi đến trường, con đường đến lớp thường ướt sũng và nhiều sình lầy, đôi chân ba bám chặt vào đó sợ tôi té đến trường ba để tôi ngồi xuống bàn rồi mới về, nhìn dáng ba gầy ốm đôi chân lem luốc tôi đã rưng rưng xúc động biết bao...
Cả tuần nay tôi thấy khó chịu trong lòng quá, tôi đang cố kìm nén cảm xúc để tiếp tục sống như mười năm qua nhưng sao lòng tôi cứ gợn lên những lo lắng nỗi buồn man mác. Con tim tôi mách rằng tôi phải về thăm ông ấy nhưng lí trí không cho phép tôi làm điều đó. Tôi chưa từng nghĩ về điều này tôi không biết mình phải xử lí như thế nào. Tôi nghĩ giờ đây điều tôi cần làm là mua sữa và những thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho người bệnh gửi cho ba mà không dám đề tên người gửi, vợ thấy tôi cứ thở ngắn than dài nên hiểu lòng tôi đang có tâm sự. Cô ấy bảo đời người vô thường anh đừng giận ba nữa, vì biết đâu trong khoảng thời dài ấy ba cũng đôi lần hối hận vì lời nói ngày xưa thì sao, ba với anh đều cố chấp như nhau không ai chịu nhún nhường chứ tình thân là sợi dây bền chặt cả kiếp này cũng chẳng thể quên nhau. Lời nói của vợ như cơn mưa tắm mát tâm hồn đang khô hạn từ lâu, nó như đánh thức những hạt mầm yêu thương nảy nở, con người ta chỉ có một đời để sống đâu ai sống mà không có lỗi lầm, thứ tha cho nhau cũng là cách để bản thân mình được thanh thản, sống mười năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn, lòng như vầng trăng khuyết cứ thấy mình chông chênh, có mái ấm xưa đã lâu lắm chưa về, lòng vẫn mãi chùng chằng không biết làm sao để nối lại sợi dây yêu thương ấy bây giờ. Ngoài kia tết đã ở rất gần tôi biết mình không níu nổi thời gian liệu ba còn chờ tôi được bao lâu nữa, nhờ Star Kombucha nối lại dùm tôi có được không?
♥️ Người gửi: Trần Thị Thuỷ
♥️ Người nhận: Tô Vi An
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi bạn-người đặc biệt một thời!
Ngày ấy khi chúng ta gặp nhau, mình học lớp 10 còn bạn học lớp 8, bạn nhỏ hơn mình 2 tuổi. Ngày ấy trò chơi kỉ niệm của chúng mình là chơi banh né, bạn còn nhớ không?
Bạn và vài người trong xóm tụi mình đã cùng chơi chung trò đó. Lần gặp đầu tiên ấy, thần ái tình đã bắn mũi tên thành công vào tụi mình, một tình cảm trong sáng đã đến. Bạn xin mình nick yahoo và số điện thoại của gia đình mình để tiện liên lạc sau khi bạn về Kontum. Mình còn nhớ nick của bạn nghe rất thú vị, đó là nick yahoo tên “anhhungdoduong...”
Rồi bạn đã vẫn giữ liên lạc sau khi bạn về lại trên nhà bạn dù chỉ một thời gian. Sau đó vì chúng ta còn tuổi ăn học nên không liên lạc mấy nữa. Thời ấy chúng ta cũng không có điện thoại thông minh và máy tính để tiện kết nối như thời bây giờ...
Rồi thời gian qua đi, thỉnh thoảng Tết đến, bạn xuống thăm họ hàng nhà bạn - nơi bạn đã gặp mình, thì chúng mình có gặp lại. Có một năm, hội ngộ nhau dịp Tết, bạn đi cùng gia đình bạn và tụi mình đi cùng họ hàng nhà bạn đến thăm dì bạn xong thì cùng đi uống cà phê ở quán Sơn Thuỷ ở xóm mình.
Lúc rời quán, mình và bạn cùng nhau đi dạo bộ riêng, trời hơi se lạnh, bạn đã có một hành động “anh hùng” khi đó - bạn lấy áo khoác ngoài khoác lên cho mình, mình đoán là kỉ niệm này bạn vẫn sẽ nhớ vì mình vẫn còn nhớ mà ;)
Chúng mình có thiện cảm cho nhau từ lâu nhưng thậm chí đến bây giờ chưa từng được nắm tay nhau, bạn nhỉ? u cũng là duyên phận, phải không?
Ngày chúng mình đi học đại học tại thành phố Hồ Chí Minh, bạn cũng có mấy lần liên lạc với mình, nhưng lúc ấy mình có quen một người rồi và anh ấy đang định cư ở xa bên Mỹ nên mình không tạo cơ hội cho mối quan hệ của mình và bạn.
Rồi như thể ông trời sắp đặt, lẽ ra chúng ta vẫn có cơ hội thuộc về nhau, bên nhau khi vào năm 2014, bạn đi cùng một người bạn xuống thăm gia đình dì bạn và thăm mình, năm ấy chúng ta đều đã chia tay mối tình riêng. Gặp lại nhau khi đó, một người họ hàng của bạn đã trêu bạn có ưng mình thì gọi bố mẹ mình là bố mẹ đi vì mọi người biết bạn có tình cảm với mình...Và khi gặp lại, tim mình và bạn một lần nữa chung nhịp đập. Lúc bạn về bạn lên tạm biệt mình mà mình cảm thấy không muốn xa bạn, mình thực muốn được ôm bạn khi ấy! Nhưng chúng ta vẫn chưa có những khoảnh khắc đó...
Bạn về gặp gia đình bạn và muốn nhà bạn xuống xin hỏi cưới mình nhưng có thể nói là chữ duyên rồi bạn nhỉ? Ngày ấy mẹ mình không cho mình đi lên nhà bạn và mình không chịu năn nỉ xin đi... Mình nghe đâu vì lâu chưa gặp lại mình nên gia đình bạn không thể đi từ Kontum xuống xin hỏi cưới...
Rồi khi xa nhau, bạn và mình hay liên lạc qua điện thoại, mỗi lần nói chuyện với bạn, mình thấy rất ấm áp, bạn nói mình sao thở dữ vậy vì lúc ấy mình nhớ bạn. Chỉ có bạn và người yêu xa một thời của mình đã nghe được tiếng thở ấy chăng? Phải chăng vì đó là tiếng yêu đặc biệt nên chỉ có hai người nghe được và nói mình mình mới biết hoá ra mình thở bạn nghe mạnh như thế!!!
Rồi khi mình ra lại thành phố Hồ Chí Minh, chúng mình vẫn giữ liên lạc, có lần bạn xuống thăm mình tại thành phố, hôm đó mình vẫn đi làm. Mình đã chỉ gặp bạn được vào tối hôm ấy. Bạn dẫn mình đi ăn ốc với cậu bạn của bạn. Sau đó mình nói bạn chở mình về vì hôm sau mình đi làm.
Tiếc là,Chúng ta chưa được nhìn hay nói chuyện với nhau nhiều, bạn nhỉ?
Rồi mình đã vô tình làm bạn xa mình khi mà lúc ấy mình tiễn người yêu cũ đi qua Mỹ. Họ nói mình quay lại với họ vì họ cảm động tình cảm mình dành cho họ sau thời gian chia tay mà vẫn thủy chung thì mình đã dại khờ quay lại mà không suy nghĩ kĩ về quyết định của mình.
Từ đó, bạn và mình ít liên lạc và xa nhau về khoảng cách tâm hồn dần dần...
Bạn quay trở lại với người yêu cũ của bạn một thời gian rồi cũng chia tay và mình thì cũng bị đá sau nửa năm lại yêu xa với người yêu cũ... Lúc này mình có liên lạc với bạn nhưng bạn giận mình và không liên lạc gì...
Rồi cuối năm 2015, bạn lập gia đình. Giữa năm 2016 mình cũng theo bước bạn. Mình có trêu bạn lúc mời bạn rằng xuống ôm tạm biệt cô dâu tương lai vì bạn biết đấy, thực sự chúng ta chưa từng có một cái ôm hay nắm tay...
Tết sắp đến, mình chợt nhớ vài kỉ niệm xưa cũ ấy... Chúc bạn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của bạn - bên người vợ trẻ xinh đẹp và cậu con trai dễ thương của bạn nhé! Những kỉ niệm một thời vẫn sẽ mãi là điều đáng nhớ trong tim chúng ta và nếu có ngày gặp lại hàn huyên, kể lại một thời thì chúng ta có cái mà nói, phải không bạn nhỉ!
Một thời đã yêu mà không nói và chưa bao giờ chúng ta nói một tiếng yêu cho nhau hay nói một chữ nhớ nhau... Nhưng bạn biết không, tôi sẽ luôn nhớ về bạn-người đặc biệt của tôi, anh hùng đo đường “anhhungdoduong” một thời!
♥️ Người gửi: Trần Thị Mỹ Tuyết
♥️ Người nhận: Lê Quốc Thanh
♥️ Câu chuyện tham dự:
Khi có tuổi người ta thường hay hoài niệm và hối tiếc khi nhớ về những ngày đã cũ, tôi biết mình không thể thay đổi được quá khứ, về những day dứt khi mình đã cư xử tệ với ai đó. Và tôi vẫn luôn hối hận vì đã góp phần vào cuộc chia cắt của tình thân, tôi thực sự hối hận rất nhiều.
Tôi đã từng nghĩ mình là người đến sau, vốn dĩ bản thân mang nhiều thiệt thòi, bởi chồng tôi là người qua một đời vợ và có một đứa con trai riêng. Đó là mảnh ghép riêng quá khứ của chồng mà tôi nghĩ bản thân mình không muốn chạm vào, vì trái tim đàn bà dẫu cứng rắn đến đâu nhắc đến điều đó chắc hẳn đều đau lòng.
Chồng tôi làm tự do, rày đây mai đó, tiền làm được phần lớn đưa tôi để lo việc gia đình, lo cha mẹ già đau ốm và con trai nhỏ của chúng tôi. Cuộc sống lẽ ra cứ bình yên như thế, anh ấy chưa bao giờ nhắc gì về vợ cũ và đứa con riêng ấy cho đến một ngày giáp tết năm Kỷ Mão, khi tôi đang sên mứt dưới nhà, tôi nghe tiếng ai đó kêu khe khẽ trước cửa. Trước mặt tôi là một chàng trai trẻ chừng 16 17 tuổi mặt trông khá quen, cậu nhóc ngập ngừng chào tôi, gương mặt gầy xương xương và dáng người khá thấp bé, mang đôi dép da cũ mòn và trên vai khoác một chiếc ba lô vải con con...
Cậu nhóc hỏi về chồng tôi, một chút vỡ lẽ tôi mới biết đây chính là đứa con trai riêng thất lạc của chồng tôi. Lúc đó tôi khá ngỡ ngàng và có chút lo lắng tôi không biết cậu ấy đến đây với mục đích gì, nhưng cũng ngại không dám hỏi thẳng thừng mà bảo cậu vào nhà ngồi đợi.
Thì ra sau khi cha mẹ ly hôn được ít lâu thì mẹ cậu qua đời vì bệnh, cậu ở với ông bà ngoại lay lắt cho đến giờ. Mất liên lạc với cha và cũng vì còn quá nhỏ nên không biết phải bấu víu vào đâu, sống bên ông bà già yếu với cuộc sống khá khốn cùng. Rồi cậu lớn thêm một chút, biết nhận thức được nỗi đau của cảnh mồ côi và khao khát tình thương của cha, nên hỏi han mọi manh mối rồi quyết chí đi tìm. Khoảng cách chẳng xa nhưng vì ngày xưa cha mẹ giận nhau rất dữ, nên mọi thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, để tìm được cũng nhờ người bạn của mẹ ngày trước cho biết quê nội và tấm ảnh có mặt cha nên tìm được đến đây.
Cả buổi chiều hôm ấy tôi ngồi lặng lẽ nghe cậu kể chuyện, nhìn kỹ mới thấy đúng là gương mặt ấy rất giống với chồng tôi, đôi mắt sáng nhưng rất buồn, hai bàn tay đan vào nhau có chút ngượng ngùng, ngồi trước mặt người mẹ kế là tôi, cậu ấy có vẻ rất căng thẳng...
Tôi bảo cậu ở lại ăn cơm, đợi đến tối chồng về thì sẽ nói cụ thể hơn, thực chất trong lòng tôi lúc đó còn căng thẳng hơn cậu nhóc rất nhiều.
Chồng tôi về, nhìn thấy cậu có vẻ nhận ra ngay, nhưng không quá vồ vập. Tôi để hai cha con ngồi tâm sự riêng, sau mời thêm bố mẹ chồng qua bàn việc. Cuối cùng mọi người quyết định để cậu ấy ở lại nhà tôi. Dự định sẽ cho cậu học nghề thợ mộc gần đó, đợi ra nghề tự lo được bản thân. Tôi không hài lòng lắm nhưng cũng không phản đối, vì dù sao đó vẫn là máu mủ của bên chồng, mình phản đối e không hay lắm, nhưng giữ cậu lại đây thì lòng tôi có chút gợn sóng, có những nỗi sợ mơ hồ vụn vặt rất đàn bà, mà tôi chỉ biết giấu vào lòng mà thôi.
Con trai tôi cũng còn nhỏ quen được cưng chiều, nên ban đầu nó khá phản ứng với người anh trai từ trên trời rớt xuống, nhưng dần dần nó không còn xa cách mà trở nên gần gũi hơn, bởi cậu nhóc kia nhìn chung khá hiền lành, nhút nhát và luôn co cụm không giao tiếp cởi mở cùng ai cả. Tôi cũng ít khi nói chuyện chỉ biết loáng thoáng cậu học hết lớp 5 thì nghỉ, vì ông bà nghèo quá không lo nổi, lang thang theo bà ngoại đi bán siro đá bào ở trường học từ lúc còn bé xíu.
Bàn tay cậu to bè vì quay máy bào đá suốt nên giờ học nghề mộc có chút cứng nhắc, được cái chăm chỉ ngày nào về cũng mang theo thúng dăm bào để tôi dùng cho bếp trấu nấu nướng, vừa học vừa làm nên được nuôi cơm một bữa chỉ ăn ở nhà bữa tối.
Một thời gian chừng 8 tháng thì cậu bắt đầu làm được việc đóng tủ ghép bàn rất giỏi, có bữa đi ngang tôi thấy cậu ngồi đục đục chạm khắc rất chăm chú. Tấm lưng gầy trong chiếc áo thun cũ mèm ướt đẫm mồ hôi, nhìn từ phía sau có chút thương cảm, vì dù gần tuổi nhau nhưng con tôi ít ra còn được đến trường, ngoài giờ học còn đi đá banh thả diều với đám trẻ, nhà không khá giả nhưng cơm nước đủ đầy và áo quần lành lặn. Còn cậu lớn lên trong cảnh mất mẹ từ bé đã là một thiệt thòi vất vơ vất vưởng ngoài đường, kiếm từng miếng ăn cực nhọc đến khi tìm được cha thì ông thừa nhận nhưng cũng dửng dưng, chỉ có ông bà nội còn có chút quan tâm. Tôi thì thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt, không gần gũi mà có chút xa cách. Sống chung nhà nhưng hiếm khi tôi trò chuyện hỏi han. Tôi thừa nhận mình có phần ích kỷ đôi khi nghĩ bâng quơ, sợ tình cảm con trai bị vơi bớt.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nói gần nói xa với chồng về việc sợ sau này nặng gánh, nhưng anh khẳng định với tôi, anh chỉ giúp nó có nghề ổn định, rồi cho nó ra ngoài sống, chứ mọi yêu thương anh đều dành cho con trai chung. Nghe anh nói vậy thì tôi như trút được gánh nặng tinh thần và dằn lòng đợi thêm một thời gian nữa.
Khoảng hơn năm thì cậu ấy được lên thợ chính thức và được trả công. Tôi không biết bao nhiêu, cũng chẳng bao giờ hỏi. Cậu dè dặt gửi tôi 100.000 đồng tiền ăn mỗi tháng. Thực ra khi ấy đó cũng là số tiền khá lớn, vì mỗi ngày tôi đi chợ chưa tới 10.000 đồng đã đủ bữa ăn cho cả nhà, nhưng tôi vẫn bực tức. Tôi nghĩ nuôi cậu bao lâu nay, lẽ ra nên gửi nhiều hơn mới đúng, dấm dứt trong lòng nhưng tôi lại chẳng nói ra sợ mang tiếng mẹ ghẻ hạnh họe con chồng. Sống trong nhà nhưng cậu như chiếc bóng lặng lẽ, ngoài nói chuyện với đứa em cùng cha khác mẹ thì hầu như chẳng nói gì với ai. Chồng tôi khá vô tâm, đi làm về chỉ hỏi han đứa em mà không để ý thằng anh ngồi lẻ loi trên chiếc đi-văng, đôi mắt có chút buồn và hiếm khi nở nụ cười.
Thằng nhóc ấy cũng thuộc dạng có hoa tay, lâu lâu có đem về chiếc ghế, chiếc bàn tự đóng từ mảnh gỗ thừa xin chủ, nhìn khá đẹp và chắc chắn, cho em trai ngồi học thoải mái. Nó không nói gì với tôi, nhưng cũng khá tinh tế khi đem về chiếc tủ gỗ chạm trổ họa tiết có gắn gương soi. Bảo tặng tôi treo áo dài cho gián khỏi cắn. Lúc về nhà, nhìn thấy tôi cũng khá bất ngờ với đứa chỉ mới mấy mười tuổi đã làm ra tiền, biết quan tâm đến mọi người bằng những hành động khá ấm áp, nhưng tôi vẫn không thể bỏ xuống hòn đá nặng trong tim mình, tôi biết mình cố chấp một cách vô lý.
Có một hôm, tôi thấy cậu ngồi một mình sau nhà lúc đêm tối, bóng dáng lặng lẽ nhìn khá tâm trạng. Hôm ấy trăng mười sáu sáng, dường như cậu đang thổi sáo, tiếng sáo réo rắt khi buông khi bắt như suối ngàn tuôn chảy, như nói lên tiếng lòng giấu kín. Nó làm tôi chợt nhớ đến bài thơ Đường được nghe từ ngày còn nhỏ:
"Một mình trong khóm trúc,
Gảy đàn rồi hát chơi,
Rừng sâu kẻ không biết,
Trăng sáng chiếu lên người..."
Cậu ngồi đó khá lâu đến khi tôi thấy trăng dường như hòa lẫn vào nỗi buồn tận sâu của cậu, như một bức tranh ảo ảnh tràn ngập sự não nề.
Sau này tôi mới biết hôm ấy là ngày giỗ của mẹ, cậu tự mua ít trái cây rồi cúng trong lặng lẽ, người chồng của tôi từ lâu đã không còn quan tâm đến người vợ cũ đã mất, vô tình nên cũng chẳng bao giờ đả động đến việc cúng giỗ. Tôi không biết hương hồn bà ấy có lạnh lẽo lắm không, nhưng nhìn cậu con trai của họ bây giờ, là một người mẹ lòng tôi có chút xót xa...
Vài tháng sau cậu xin phép mọi người về lại bên ông bà ngoại, cũng chẳng hẹn ngày quay trở lại. Trước khi đi còn cảm ơn tôi vì đã cưu mang suốt thời gian qua, cậu xin lỗi vì đã đem đến sự bất tiện và khó xử cho tất cả mọi người. Cảm ơn đã cho cậu được học nghề đến nơi đến chốn. Cậu biết ơn vì lúc đói khát bơ vơ đã không bị xua đuổi... Tôi nghe khá nhói lòng, dù gì cậu ấy còn khá trẻ, lẽ ra được cha dạy dỗ cận kề thì lại sống trong cảnh cô đơn, luôn thấy mình là người thừa thãi.
Nhiều năm sau, cậu chưa từng quay trở lại, biến mất như bọt biển tan vào đại dương, không để lại chút dấu vết gì. Ông bà nội đến lúc mất vẫn quay quắt nỗi ân hận với đứa cháu côi cút lạc loài, còn chồng tôi khi có tuổi đã bắt đầu hối hận day dứt vì đã đối xử tệ với núm ruột của mình. Còn tôi cứ nghĩ giá như mình rộng lòng hơn một chút, đón nhận và coi cậu như một người thân thì có lẽ cậu đã không rời đi như thế, để con trai tôi có người anh dẫn dắt và yêu thương nó sau này, nhưng tất cả chỉ còn lại giá như.
Mấy năm gần đây khi chồng tôi bắt đầu thường xuyên đau ốm bắt đầu cho người dò la tin tức về cậu, tìm về quê cũ nghe được tin cậu đã lập gia đình vui vầy bên vợ con, cũng đang làm cho xưởng nội thất nghe tin lòng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã từng day dứt biết bao nhiêu giờ đây nghe tin ấy cảm thấy thật mừng ít nhất cậu đã tìm thấy hạnh phúc cho mình bù đắp lại cuộc đời trống vắng đơn côi. Tôi muốn nói với cậu lời xin lỗi tận đáy lòng, hy vọng trong tương lai cậu sẽ mở lòng đón nhận con trai tôi để nó được gọi thêm lần nữa hai tiếng “anh hai”.
♥️ Người gửi: Nguyễn Hải Yến
♥️ Người nhận: Lê Thanh Triều
♥️ Câu chuyện tham dự:
Sài Gòn, ngày 14 tháng 12 năm 2020.
Gửi cậu, Thanh Triều,
Lâu thật lâu rồi, tớ và mẹ tớ nhớ cậu. Lần gần đây nhất tớ gặp cậu là một ngày đầu hạ của hơn tám năm trước. Cậu đã không cho tớ biết rằng cậu sẽ không còn học cùng tớ nữa, ở mảnh đất thân thương này cũng không còn cái gọi là “nhà” của cậu nữa. Cậu thoắt biến mất sau làn nắng hạ tàn phai, lớp năm của tớ bắt đầu với sự lạ lẫm và thiếu vắng cậu, chàng trai thật thà dễ thương từng cùng tớ học chung dưới một mái trường bốn năm.
Vậy mà đi đến một nơi xa thật xa mà không một lời tạm biệt.
Tớ vẫn nghĩ cậu rồi sẽ quay lại, và cậu quay lại thật. Đó là mùa hạ cuối cấp một. Tớ bắt đầu học thêm. Cậu gặp mẹ tớ ở chợ gần trường, cậu hỏi mẹ tớ về tớ, mẹ tớ bảo tớ đang ở trường. Cậu vào trường tìm tớ, nhưng tớ không gặp được cậu. Đến khi mẹ đón tớ về nhà, tớ mới biết cậu đã đến. Nhưng trớ trêu làm sao khi mà tớ và cậu lại không gặp được nhau.
Tớ càng tin rằng rồi sẽ có ngày tớ với cậu được gặp nhau.
Hè lớp sáu, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp bảy, tớ lên trường cấp một đợi cậu, Nhưng cậu không về.
Hè lớp tám, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp chín, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười một, tớ lên trường cấp một đợi cậu. Nhưng cậu không về.
Hè lớp mười hai, tớ không lên trường cấp một đợi cậu được. Và cậu vẫn không về.
Tớ không thể nhớ được lớp hai và lớp ba đã trải qua thế nào, cũng không nhớ được hai năm đó cậu đã ngồi ở đâu, không có chút kí ức nào lưu lại giữa tớ và cậu. Nhưng năm lớp một và lớp bốn thì khác.
Năm tớ và cậu cùng học lớp một, cậu là một cậu bé mũm mĩm với làn da hơi ngăm, và lúc nào cũng cười suốt. Cậu có hàng chân mày rậm và đen sẫm, quả tóc đầu đinh càng khiến cậu trông tròn trịa hơn. Mẹ tớ dạy lớp tụi mình. Nhớ nhất vẫn là Thanh Triều thật thà và dễ thương vô cùng trong tiết tự nhiên và xã hội. Hôm đó mẹ tớ có dặn vui là nhà bạn nào có gà con thì mang lên lớp cho các bạn xem với, hôm sau thấy cậu lấp ló trước cửa lớp với cái lồng chim con con được che bằng một mảnh vải màu xám sọc. Cậu xách vào lớp trước sự tò mò của các bạn. Và cứ giữ khư khư sự tò mò của mọi người cho đến khi vào tiết tự nhiên và xã hội. Cậu mang lồng chim lên đưa cho cô giáo (là mẹ của tớ). Trong đó là một chú gà con. Cô khẽ bế nó lên đưa trước cả lớp trước sự thích thú của mọi người và sự ngại ngùng của cậu. Cô giáo thực sự ngạc nhiên vì cậu trò nhỏ này. Tớ vẫn nhớ đến giờ múa hát sân trường, cả lớp trống tải chỉ có hai đứa – tớ đang sốt nên không ra tập được, còn cậu ở lại vì chú gà con. Nó không thấy cậu là kêu inh ỏi lên. Hình như đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của tớ với cậu, chỉ nhớ rằng rất vui, và cậu cười suốt.
Sau tiết học vui vẻ đó là những ngày học tự nhiên và xã hội vui vẻ hơn bao giờ hết. Cậu mang cả mèo con, rau cải, củ, quả, những thứ mà sách giáo khoa của tụi mình có. Mẹ tớ có lần gặp phụ huynh và nhắn rằng không cần phải mang đồ lên học đâu, nhưng mẹ cậu cười nói là mang được thì mang lên cho tụi nhỏ cùng chơi cùng học, có sao đâu, mà nhà cũng có những thứ đó, chắc gì tất cả tụi nhỏ đều được thấy, sờ?
Nhà cậu năm đó còn trồng cả bưởi da xanh cơ. Những ngày có thu, tết, hay cả ngày nhà giáo Việt Nam, khi tan học đều thấy mẹ cậu cầm một cặp bưởi đợi mẹ tớ. Hình ảnh quen thuộc đó xuyên suốt trong bốn năm học cấp một đều đặn in vào hồi ức của tớ.
Năm tớ và cậu học chung lớp bốn, nhà cậu có thêm món mới: mơ ngâm đường. Hôm đó cậu hỏi tớ muốn ăn không, tớ nói tớ không biết món đó là gì cả, cậu chỉ cười. Ngày hôm sau cậu mang cho tớ một chai đựng đầy quả. Nhưng không may là bạn xung quanh thấy được nên “tấn công” hết sạch, còn tớ thì ngơ ngác chưa kịp thử miếng nào. Thế là hôm sau nữa, cậu lại mang theo một chai đựng đầy quả…
Cậu còn mang dâu da lên lớp và chia với tớ. Giờ nghĩ lại mới thấy ngày trước cậu thiên vị tớ hơn hẳn những bạn học khác. Mà tớ lúc đó thì chơi thân với tất cả mọi người…
Những tháng ngày đẹp đẽ đó xa thật xa rồi. Tớ và cậu cũng lâu thật lâu rồi không gặp nhau. Những tin tức về cậu mong manh không tín hiệu. Tớ không biết cậu đã đi đâu, mẹ tớ cũng không biết…
Rồi một lần ai đó nói với tớ là bố cậu mất rồi, cậu và mẹ đang sống ở Lâm Đồng. Người đó còn nói là bố cậu mất thì đỡ làm khổ hai mẹ con. Bố cậu là sâu rượu, khi không còn tỉnh táo thì đánh đập mẹ cậu, có phải không? Tớ thậm chí còn không biết những điều này có đáng tin hay không. Tớ chưa từng thấy bố cậu lên trường, có phải chăng là thật…? Tin tức phong phanh như cơn gió tình cờ lướt ngang qua, không ai chứng thực, cũng không biết ai thấy nó. Nhưng dù sao tớ vẫn mong cậu và mẹ cậu vẫn thật mạnh khoẻ, vẫn vui vẻ như ngày nào, và cậu vẫn được đi học, thành công, hiếu thảo.
Lê Thanh Triều, tớ nhớ như in họ và tên của cậu, nhớ cả khuôn mặt vui vẻ của cậu, nhớ những khoảnh khắc cậu và mẹ đứng cùng nhau, chờ mẹ tớ. Tớ nhớ cả sinh nhật cậu gồm 4 và 5. Nhớ những quả dâu da xanh xanh chua ngọt, nhớ mùi mơ ngâm thơm thơm len qua vỏ nắp…
Ước gì tớ và mẹ được gặp lại cậu và mẹ cậu nhỉ. Tớ và mẹ nhớ cậu nhiều lắm đấy, không biết cậu và mẹ cậu thì sao…
Triều nè, dù sao thì cũng phải sống thật tốt nha. Thật tốt như hồi tớ và cậu còn gặp nhau. Cậu là một người vui vẻ và vô cùng thật thà, còn hiếu thảo hơn ai hết. Tớ chỉ mong ngày gặp lại, cậu vẫn là cậu của ngày trước, không xa lạ và thật ấm áp.
Tớ chúc cậu và mẹ cậu ở nơi xa luôn vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc. Chúc hai mẹ con cậu vạn sự bình an!
Tớ và mẹ tớ nhớ cậu và mẹ cậu nhiều lắm…
Bạn của cậu,
Nguyễn Hải Yến.
♥️ Người gửi: Phạm Thị Thanh
♥️ Người nhận: Vũ Thị Thường
♥️ Câu chuyện tham dự:
MÙA XU N ĐOÀN VIÊN
Đã gần mười năm rồi kể từ ngày lập gia đình, Tết năm nay tôi mới lại được đón Giao thừa cùng bố mẹ. Khác với vẻ háo hức thời còn con gái chờ đám bạn xúng xính đi chợ sắm quần áo mới, làm tóc đẹp và trang trí nhà cửa đón Tết. Tôi cùng mẹ và em gái chỉ chạy từ nhà trên xuống nhà dưới tất tả chăm sóc bố. Năm nay bố không khỏe.
Mọi năm cứ qua rằm tháng Chạp là bố lại hối thúc mẹ lên danh sách sắm sửa Tết. Nào đụng con lợn nhà chú Quang, chú ấy là người trong xóm, nhà hay nuôi vài con lợn (chuyên ăn bằng rau và cám gạo) để đụng Tết. Rồi đong mấy cân gạo Nếp cái hoa vàng nhà bác Thắm, bác ấy cấy nhiều ruộng nhưng chỉ dành mấy sào cấy lúa Nếp ngon gói bánh chưng và làm rượu gạo. Còn cậu Minh có cái vườn đào và quất rộng thì bố đã ngắm từ đầu vườn xuống cuối vườn để chọn cây đào và cây quất đẹp nhất đem về trưng Tết. Gói bánh chưng bố cũng rất kỹ biết nhà cô Hồng có trồng bụi lá dong tốt, lá to màu xanh mướt bố tôi đã đánh tiếng dặn cô để cho vài buộc gói đôi ba chục cái bánh Chưng. Bố cứ bảo rằng: “Cả năm mới có mấy ngày Tết mọi người đi xa về gần đến nhà chơi nên phải trang trí nhà cửa chu đáo”. Lúc nào bố cũng lo mình không dặn trước các bác, các chú ấy là người khác đăng ký hết đến lượt nhà mình sẽ chẳng còn. Cứ thế hai bố mẹ chuẩn bị sắm sửa Tết từ những ngày giữa tháng Chạp.
Đang nhớ những mùa Tết xưa thì tiếng mẹ nhắc tôi, con ngồi đây với bố mẹ chạy xuống nhà xem nồi cháo được chưa để chuẩn bị cho bố ăn trưa. Tôi và em gái ngồi cạnh giường bóp chân, tay cho bố. Năm nay bố mệt, bố chẳng thể xông xáo như mọi năm, biết rằng ngoài kia mọi người đang tất tả sắm Tết bố cũng bồn chồn muốn bật dậy bước xuống giường để cùng mẹ chuẩn bị gói bánh chưng. Nhưng căn bệnh hiểm nghèo quái ác hành hạ khiến bố không thể đi lại được nữa, nhìn bố nằm trên giường đau đớn chị em tôi lén giấu bố che đi những giọt nước mắt. Cả đời bố tôi vất vả ngược xuôi lo cho chị em chúng tôi trưởng thành khôn lớn. Khi con cái vừa lập gia đình, bố mẹ nhàn hơn chút thì bố lại trở bệnh. Chưa một năm nào gia đình tôi “sợ Tết” như năm nay, còn nhớ lời bác sĩ dặn tôi: “Bệnh tình bố chuyển biến xấu rồi nếu đón thêm được Tết này là một kỳ tích”. Tôi đã dấu không cho mẹ biết điều này bởi mẹ hay xúc động dễ không cầm lòng mỗi khi nhìn bố đau. Ngày 30 Tết đã đến, kim đồng hồ đang điểm những thời khắc cuối cùng để chuyển sang năm mới. Tôi thầm cầu nguyện và ước mong tiếng pháo giao thừa đến thật nhanh, bố tôi sẽ vượt qua để cùng mẹ con tôi đón cái Tết đoàn viên đầu tiên sau chừng ấy năm tôi đi lấy chồng xa.
Khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng đã đến, ngoài đường tiếng pháo rộn ràng khắp nơi, trong nhà mẹ con tôi òa khóc khi bố đã đón thêm một mùa Xuân mới cùng mẹ con tôi. Mẹ bưng mâm cơm lên bàn thờ cúng gia tiên cầu nguyện cho gia đình một năm mới bình an. Chị em tôi ngồi cạnh giường với bố, hai con gái hạnh phúc khi được mừng tuổi bố mẹ dẫu biết rằng bố vẫn đang cố gắng vượt qua đau đớn. Mùa Xuân năm nay với gia đình tôi thật đặc biệt, Tết này chẳng gói bánh chưng, chẳng mai, đào quất nhưng hạnh phúc ngập tràn. Năm mới Tết chỉ thật giản đơn: “Gia đình khỏe mạnh Xuân nào cũng vui”.
♥️ Người gửi: Lê Thị Thu Thanh
♥️ Người nhận: Hoàng Thị Hiên
♥️ Câu chuyện tham dự:
NHỚ MỘT MÙA XU N BÊN MẸ
Tháng 12 đến tự bao giờ, cơn mưa nhỏ trốn trong kẽ lá bỗng ào xuống mát lạnh, không phải cái lạnh se sắt hôm nào, nhưng cũng đủ làm tôi nhớ những ngày Đông năm xưa đến nao lòng. Mỗi cái tết đi qua, trong tôi lại trào dâng nhiều cảm xúc, để lại nhiều kỷ niệm vui, buồn. Nhưng có lẽ cái tết làm tôi nhớ nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong đời tôi cho đến bây giờ đó là cái tết năm 2000.
Tuổi thơ tôi gắn với những nhọc nhằn một nắng hai sương cùng mẹ. Ngày ấy tôi còn bé lắm khoảng ba tuổi thì bố tôi đã bỏ mẹ con tôi đi để theo người đàn bà khác. Có thể ông ấy muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó này và cũng có thể đi tìm tương lai cho mình lúc về già có con trai nối dõi vì mẹ tôi sinh hai chị em gái. Trong ký ức của tôi không có hình bóng ông ấy mà chỉ có mẹ thôi. Từ nhỏ đến khi lớn tôi chỉ biết trong vòng tay của mẹ, quấn quýt bên mẹ. Chỉ có mẹ tần tảo ngày đêm nuôi hai chị em tôi khôn lớn.
Tôi cứ nhớ cái dáng lam lũ của mẹ trên vườn rau khi hoàng hôn đã tím sẫm bầu trời. Thân hình gầy gò bàn tay rám nắng, chai sạn của gánh nặng cuộc sống đã làm mẹ già hơn trước tuổi. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy tôi cảm nhận được nỗi vất vả mà mẹ phải trải qua, nhất là nỗi cô đơn của người phụ nữ không có chồng trong những ngày tết. Đó là điều sâu thẳm trong trái tim mà tôi cảm nhận được từ mẹ. Tôi thương mẹ tôi lắm.
Cũng như nhiều đứa trẻ khác rộn ràng chờ đợi ngày Tết đến để có dịp khoe quần áo mới. Lũ trẻ xóm tôi đứa nào cũng có quần áo, giày dép mới và đẹp cả, nhất là được khoác trên mình chiếc áo bông trong những ngày giá lạnh cuối năm. Tôi thèm muốn và ước ao có được như chúng bạn. Tôi định nói với mẹ mua cho mình một chiếc áo bông như thế nhưng nghĩ lại hoàn cảnh của gia đình mình nghèo quá nên tôi không dám nói. Mẹ rất hiểu và thương tôi, ôm tôi vào lòng an ủi “Thôi đừng buồn con ạ! mẹ sẽ mua quần áo mới cho con để đi chơi cùng bạn”. Tôi rưng rưng nước mắt và thương mẹ biết bao. Đêm đến, bên bếp lửa mẹ đã khâu lại chiếc áo bông cũ đã sờn và mặc cho tôi. Một sự ấm áp bốc tỏa từ tình thương của mẹ mà tôi cảm nhận được. Tuy không còn mới nữa nhưng nó cũng giúp tôi chống chọi lại giá lạnh của đất trời.
Vả lại, trận lụt lịch sử năm 1999 đã tàn phá nặng nề nhà tôi. Ngôi nhà ngói vách đất đã bị thủng nhiều lỗ, bao nhiêu gia súc gia cầm chết hết, hoa màu cũng bị hư hại. Sau trận lụt, từng lớp bùn màu nâu đặc quánh trôi ra vườn kết đọng lại, nhờ lớp bùn non ấy những mầm cây chui từ rơm rạ ẩm ướt mọc lên, thường là cải, ớt, cà chua.Vườn rau nhà tôi nhờ thế mà xanh mơn mởn, là nguồn thu nhập quan trọng bù đắp những thiệt hại sau lụt.
Mỗi luống rau chứa đựng biết bao công lao của mẹ, hết bón phân rồi vun xới, tưới nước, bó từng bó rau xếp ngay ngắn vào đôi quang gánh để mai đi chợ sớm giữa cái lạnh của đất trời.
Tôi thương mẹ quá chừng, tôi nói “ Để con chở một ít rau bằng xe đạp”. “ Thôi con ở nhà dọn dẹp nhà cửa đi” mẹ đáp. Nghe vậy chứ tôi lo lắng cho mẹ lắm, tôi đạp xe lên chợ thị xã Quảng Trị, đến góc chợ mẹ thường hay ngồi. Thấy người mua rất đông, mẹ bán không kịp tôi nhanh chân đến phụ giúp mẹ bán. Có người thương tình không lấy lại số tiền dư một đến hai ngàn đồng, nhưng mẹ nhất quyết phải trả lại cho khách. Chẳng mấy chốc mà gánh rau của mẹ bán hết. Tôi nghiệm ra rằng gần đến ngày 30 tháng Chạp, nhà giàu họ mua rau nhiều lắm cất trong tủ lạnh ăn dần mấy ngày tết, vì ngày mồng 4 Tết chợ mới hoạt động lại bình thường.
Ngày hôm đó mẹ con tôi rất vui vì bán được nhiều tiền gấp đôi mọi ngày. Tôi thu dọn đôi quang gánh của mẹ để chuẩn bị về, bổng mẹ nói “con đi đây với mẹ”. “ Đi đâu hả mẹ?”, “ Đi rồi sẽ biết”. Thì ra mẹ dẫn tôi đến quầy bán áo quần trên tầng hai của chợ. Không khí mọi người đi mua sắm thật náo nhiệt. Áo quần đủ màu sắc, đủ kiểu trông thật thích mắt. Mẹ dẫn tôi đi một vòng khắp các quầy hàng nhưng vẫn chưa mua được cái nào cả. Bởi vì hầu như cái nào cũng giá tiền trên trăm ngàn, trong lúc ngày hôm đó mẹ bán rau tất cả chỉ được hơn 50 ngàn. Tôi bảo với mẹ “Thôi về đi mẹ, con mặc cái áo bông cũ được rồi”. Thoáng nhìn khuôn mặt mẹ buồn chắc mẹ thương con lắm, không muốn con thiệt thòi và thua kém chúng bạn nên mẹ quyết định mua chiếc áo ấm màu đỏ mà tôi đã thích, bên tai tôi còn nghe mẹ nói với cô bán hàng ngày mai mẹ gửi số tiền còn lại.
Thế là cuối cùng tôi cũng có chiếc áo mới để tung tăng khoe cùng bạn bè. Ánh mắt mẹ cũng rạng rỡ niềm vui. Hạnh phúc lắm, háo hức lắm khi tôi được khoác lên mình chiếc áo mới ấy mang theo những chắt chiu, nhọc nhằn và yêu thương của mẹ.
Chỉ thế thôi khiến tôi nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi thật giản đơn không đơn thuần chỉ là những món quà đắt tiền, to tát mà hạnh phúc là từ sự thương yêu, ấm áp mà mẹ dành cho con. Và con đã nâng niu, trân trọng chiếc áo mẹ mua ngày nào, mang theo trọn cả những tình thương tần tảo một đời vì chúng con. Tôi mãi khắc sâu vào trái tim mình những hơi ấm và tình yêu thương của mẹ trọn cả đời này “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không”.
-----------
Tôi xin cam đoan đây là bài viết của riêng tôi. Câu chuyện trên là hoàn toàn có thật, đó là những ký ức tuổi thơ của tôi cùng với mẹ. Nếu nhận được bài, xin anh (chị) vui lòng hồi âm cho tôi biết theo địa chỉ sau . Chân thành cảm ơn !
♥️ Người gửi: Phạm Thị Thanh
♥️ Người nhận: Nguyễn Văn Tiến
♥️ Câu chuyện tham dự:
Với đại gia đình mình năm 2018 là một năm thật nhiều biến động, khi chỉ còn vài tháng nữa là tới Tết thì bố phát hiện ra những bất thường trong cơ thể. Sau khi khám và điều trị bệnh tại địa phương một thời gian không thuyên giảm. Ba bố con quyết định lên bệnh viện trung ương để khám tổng quát, qua rất nhiều kết quả xét nghiệm bác sĩ gọi con ra nói riêng về tình hình bệnh của bố. Con choáng váng khi nghe bác sĩ chẩn đoán bố mắc bệnh hiểm nghèo đã giai đoạn muộn. Khoảng thời gian còn lại để điều trị là không nhiều, hiệu quả kéo dài cũng không cao. Lết bước chân về tới phòng bệnh nhìn bố, lòng con đau như thắt, không hiểu sao cuộc đời lại bất công với bố đến như vậy? Mặc dù thế khi bố thấy con đã phải lừa dối mình để gượng cười an ủi và động viên rằng bố chỉ bị bệnh hơi nặng chút thôi, bác sĩ sẽ cho bố điều trị chữa bệnh theo phác đồ và “bố sẽ ổn thôi”.
Có vẻ như bố cũng cảm nhận được nhiều điều khác thường trong cơ thể, bố không hỏi nhưng mường tượng ra được căn bệnh ấy không hề dễ điều trị. Nhưng bố kiên cường lắm, bởi bố là người yêu gia đình, thương mẹ, thương chúng con và đặc biệt là các cháu. Bố can đảm điều trị dẫu hành trình ấy nhiều đau đớn, mệt mỏi. Chúng con chẳng thể giúp được gì khi chứng kiến bố đau đớn sau khi truyền hóa chất và rụng hết tóc. Những ngày sau truyền bố không ăn uống được gì, đến cả nước uống cũng khó khăn khiến bố nôn ói mệt lả người. Ấy vậy mà bố chẳng hề cau có, nóng giận cứ âm thầm chịu đựng một mình, qua giai đoạn phản ứng thuốc bố bớt mệt hơn. Lúc ấy bố lại cố gắng ăn các thực phẩm theo tư vấn của bác sĩ để bổ sung dưỡng chất. Bố vẫn thường gọi điện nói chuyện cùng các cháu và cười vang khi Tôm Tép nói rằng “ông ngoại sư cọ” của con. Đó là nguồn động lực để bố cố gắng điều trị mỗi ngày.
Có lẽ đối với gia đình mình giai đoạn đồng hành cùng bố là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Bởi trong những lúc khó khăn này gia đình mình lại thắt chặt yêu thương, chúng con đã bao lâu mải lo toan bộn bề cuộc sống mà quên đi bố mẹ đang già yếu từng ngày. Tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện về nhà hỏi thăm và nói chuyện cùng bố mẹ nhưng chúng con đâu hề biết rằng bố mẹ thèm được cùng các con ăn những bữa cơm đoàn viên, được trò chuyện cùng các cháu. Bố mẹ vẫn giấu những nỗi buồn và “nói dối chúng con là luôn khỏe” để chúng con yên tâm làm việc. Bố mẹ háo hức mong chờ mỗi dịp Tết đến xuân về để sum vầy cùng con cháu. Cứ qua rằm tháng Chạp là bố mẹ đã hì hụi chuẩn bị chăn ấm, đệm êm, các loại thức ăn ngon chờ đón chúng con. Sự yêu thương dành cho chúng con là vô bờ bến, vậy mà bấy lâu nay chúng con cứ mãi xoay vần với cuộc sống ngoài kia mà quên đi “bố mẹ đã hy sinh một đời vất vả vì chúng con”.
Được biết cuộc thi rất ý nghĩa của Star Kombucha đang tổ chức với chủ đề “Gửi trao sức khỏe, nối tình thân xưa” con rất háo hức. Dường như chưa bao giờ chúng con thể hiện tình yêu thương và sự biết ơn đến bố mẹ dẫu rằng có rất nhiều cơ hội. Thông qua chương trình con kính mong Star Kombucha kính gửi đến bố mẹ những lời chúc sức khỏe, yêu thương từ tận đáy lòng con. Chúng con yêu bố mẹ thật nhiều và mong rằng gia đình mình luôn hạnh phúc, rộn vang tiếng cười.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Thanh
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Khu
♥️ Câu chuyện tham dự:
“Chẳng biết hai đứa mình chơi với nhau từ bao giờ và thân với nhau từ lúc nào nữa mày có biết không? Mày là người bạn gái thân thiết nhất của tao. Chỉ có mình mày luôn thấu hiểu những niềm vui và nỗi buồn của tao. Thanh ơi! Khi tao cố gắng xây dựng các mối quan hệ tốt đẹp thì sau một thời gian tất cả đều rời xa tao. Đó chính là khoảng cách. Nó cướp đi niềm hạnh phúc của tao và nó cũng sắp cướp mất mày của tao rồi. Tao cảm nhận được điều đó, nó gần lắm, nhanh lắm… Tao sợ, sợ mất mày, sợ mất đi những người bạn, sợ những khó khăn trước mắt, sợ phải bôn ba với dòng đời. Thanh à, dù sau này cuộc sống có sung sướng hay vất vả thì mày luôn cố gắng nhé. Hãy luôn nhớ đến tao người bạn thân của mày trong suốt bốn năm qua. Còn tao, tao luôn nhớ đến mày, người bạn thân thiết, người con gái dẻo mỏ, luôn hi sinh vì người khác”.
Đó là những dòng lưu bút của bạn thân tôi viết cho tôi khi chúng tôi ra trường. Mỗi lần nhớ nó, tôi lại giở cuốn sổ lưu bút ra đọc. Khoảng cách đã chia xa chúng tôi. Từ ngày chia tay chúng tôi chưa hề gặp lại nhau cũng đã mười ba năm rồi.
Nhớ năm đó, tôi bỡ ngỡ bước chân lên mảnh đất Hà Giang xinh đẹp đó. Người đầu tiên tôi gặp là nó. Nó làm quen với tôi và chúng tôi cứ thế thân nhau từ lúc nào không hay. Có lẽ bởi chúng tôi cùng hoàn cảnh. Nó ở với cô chú, còn tôi ở với chú dì. Nhà chú dì tôi và nhà cô chú nó ở gần nhau. Tôi nhập học vào cùng lớp với nó. Tôi chẳng mấy chốc nổi tiếng ở trường, bởi vì ở nơi ấy tôi học nổi trội nhất lớp dù ở quê tôi chỉ là trung bình khá. Tôi thân thiện nên rất nhanh có thêm nhiều người bạn mới. Nhưng tôi với nó luôn cùng đi học, về cùng học bài. Cô nó rất quý tôi, mỗi lần nó bị điểm kém, cô nó hay trách phạt. Tôi lại làm công tác tư tưởng cho cô. Tôi hứa với cô, tôi sẽ giúp nó thi đỗ cấp hai và đủ điểm vào cấp ba. Nó lười học, còn tôi là âm hồn không tan của nó. Nó buồn ngủ, tôi không cho phép nó đi ngủ khi chưa làm xong bài tập. Tôi hay suy nghĩ sâu xa vì vậy tôi già trước tuổi. Tính nó hay nổi loạn. Tôi trở thành người nghiêm khắc với nó. Tôi bắt nó phải đạt mục tiêu mà tôi đã hứa với cô nó. Mỗi lần tôi và nó giận nhau, nó luôn là người làm lành trước. Giờ nghĩ lại, ngày đó không biết nó có ghét tôi không?
Tôi và nó thành đôi bạn cùng tiến, kết quả học năm lớp 9 của nó tiến bộ đáng kể, làm cô nó cũng hài lòng. Nó muốn làm gì mà cô nó không đồng ý là tôi lại là người xin xỏ, nịnh nọt cô nói hộ nó, chưa lần nào mà tôi lại thất bại, nên nó gọi tôi là thảo mai, dẻo mỏ.
Chúng tôi tốt nghiệp cấp hai, bước chân vào cấp ba không còn được học cùng lớp nữa. Nhưng ngày nào nó cũng qua cổng gọi tôi đi học. Tan trường, nếu lớp tôi và lớp nó không tan cùng thì lại đợi nhau để về cùng về. Mười mấy cây số một lượt đều có tôi và nó cười nói rôm rả mỗi ngày. Nhớ cảm giác trôi dốc chợ Vạt vù vù hay bụng đói meo cong đít đạp xe lên dốc Đỏ mỗi trưa nắng oi ả toát mồ hôi hột. Bao vất vả, tôi và nó đều cùng nhau vượt qua.
Mùa lũ về con suối hiền hòa sau nhà nó trở lên dữ dội, nước chảy cuồn cuộn, đỏ ngầu. Nước rút tôi với nó hí hửng, lũ càng to, cát về càng nhiều. Hai đứa làm ki khiêng cát từ dưới suối lên bờ, đắp đống, để bán lấy tiền mua sách vở, đóng học và may quần áo. Tùy xe công nông lớn hay nhỏ mỗi xe bán được 20 đến 35 nghìn. Cầm đồng tiền do mình làm ra vui lắm. Một lần hai đứa bán được xe 35 nghìn, nó nì nèo xin chú lái xe 1 nghìn để hai chúng tôi chia tiền không bị lẻ mà nhất định lái xe không cho. Nó tiu nghỉu. Có lần hai đứa khiêng được nhiều cát lên bờ, nhưng không có xe mua. Lũ về cuốn đi sạch sẽ, hai đứa nhìn dòng lũ ào ào như thác đổ mà ôm nhau khóc. Công sức hàng tuần trời bỏ ra, qua một đêm trở thành công cốc.
Đều có một tuổi thơ vất vả nên tôi và nó rất tiết kiệm. Để làm được xe cát chúng tôi phải khiêng cả buổi, sau đó xúc hất lên xe hơn tiếng đồng hồ. Làm ra đồng tiền không sung sướng gì. Vào đầu năm học hai đứa cũng may được một hai bộ quần áo mới. Khi nó may một cái quần hết 50 nghìn, thì tiền bán cát tôi để hết cho nó đủ tiền may quần. Rồi đến lượt tôi cũng vậy, tôi may nó lại để tiền cho tôi. Tôi với nó chẳng máu mủ ruột già, chẳng anh em bọt nhãi, nhưng bốn năm chúng tôi khóc cùng khóc cùng khóc, cười cùng cười. Kỷ niệm chất chứa theo năm tháng. Tôi ra trường, rời xa mảnh đất ấy, rời xa nó, xa những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi. Tôi buồn, tôi nhớ nó, chắc hẳn nó cũng chẳng hơn gì tôi.
Như nó nói khoảng cách đã cướp mất tôi của nó, nó có biết khoảng cách cũng đã cướp đi nó của tôi. Sau nhiều năm không liên lạc, tôi tưởng nó đã quên tôi. Một ngày chúng tôi kết bạn qua Facebook, nó mừng vui vì đã tìm thấy tôi. Hai đưa gọi video, nhìn thấy nhau mà rơi nước mắt. Nó sợ tôi quên nó, tôi sợ nó quên tôi. Nó không thực hiện được điều ước bê tráp cho tôi để lấy tiền duyên nữa vì hai đứa đều có gia đình. Thanh xuân của tôi vì có nó mà trở nên ý nghĩa hơn. Và thanh xuân không bao giờ trở lại với chúng tôi. Thời gian, khoảng cách có xa thế, xa nữa giờ đây cũng không cướp nổi nó hay tôi xa nhau nữa rồi. Chỉ cần trong trái tim tôi và nó luôn có chỗ dành cho nhau.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Thao
♥️ Người nhận: Đỗ Thị Loan
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mẹ chồng tôi!
Tôi tuy mới làm dâu và không sống cùng bố mẹ chồng, thế nhưng với tôi, mẹ là người mà tôi luôn yêu thương và sẽ luôn trân trọng đến suốt đời này.
Thực lòng mà nói, trên mạng hay nơi đâu người ta cũng nói “mẹ chồng nàng dâu, khác máu tanh lòng” bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu lục đục, mọi người nghĩ ngay đến cảnh nàng dâu bị bắt nạt, bị đối xử tệ, cãi vã, thậm chí là xô xát nhưng có lẽ tôi lại rất may mắn và hạnh phúc có được Mẹ - người mẹ chồng rất tốt, rất hiền đức. Với tôi, mẹ giống như người mẹ thứ hai vậy.
Mẹ tôi luôn lo lắng và yêu thương con cháu. Tính mẹ tôi xuề xoà, chín bỏ làm mười, chẳng bao giờ mẹ tính toán với con cái. Vợ chồng tôi cảnh 3 quê. Chúng tôi đến từ những miền quê khác nhau và lại sinh sống ở một thành phố xa lạ. Ngày cưới, tôi chỉ có trọn vẹn 3 ngày làm dâu, rồi lại vội vã xách vali lên thành phố. Thành thử tôi không biết chính xác "làm dâu" là phải làm gì. Vợ chồng trẻ sống không có bố mẹ 2 bên thế nên đâu được chỉnh chu ngăn nắp, từ cơm nước nhà cửa cứ kiểu thấy hợp mắt là được. Ngày tôi sinh bé được 6 tháng, ông bà vì thương cho cảnh 2 vợ chồng không ai đỡ đần nên lần đầu tiên 2 cụ khăn gói vượt hơn 1000 cây số đến với thành phố biển nơi chúng tôi sinh sống. Tôi chính thức "sống chung với mẹ chồng".
Mẹ tôi chân chất lắm, tới mức tôi nhìn bà cứ thấy thương thương làm sao. Bà giản dị từ tóc tai quần áo tới cách nói chuyện. Tôi phải đi làm trở lại thế nên bé con đành nhờ cậy ông bà chăm. Chưa bao giờ tôi nghe mẹ than vãn một lời. Cháu quấy khóc cháu khó chịu, mẹ vẫn vui vẻ chăm bẵm. Nhìn bà cày cục gỡ từng miếng thịt miếng cá, nấu từng nồi cháo thơm ngon cho cháu mà tôi cảm thấy phước phần làm sao. Chẳng ai sướng như tôi. Sáng mở mắt ra đi làm chiều tối mới về nhà. Chẳng phải đụng tay đụng chân làm gì. Cơm nước bà lo gọn gàng ngăn nắp. Chẳng trách con dâu vụng về. Mẹ thu vén quán xuyến luôn phần cho tôi, để tôi được thoải mái nhất có thể. Nhìn mẹ nhiều khi tôi thấy ngượng ngùng vì bản thân vụng về không được khéo léo.
Mẹ hay ốm. Những căn bệnh tuổi già không tha. Bà làm bạn với những hộp thuốc mỗi ngày. Thương mẹ lắm.
Mẹ ở cũng gần 1 năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Chừng ấy thời gian là từng ấy yêu thương mẹ dành cho con cháu, nhất là đứa con dâu vụng dại này. Cái điều khiển, cái ghế con, cả cái gối, cái chăn, đôi dép bông, cái cốc nhỏ bà vẫn hay pha thuốc nhuộm đầu, cái ngăn kéo đựng thuốc cả năm đầy ắp giờ thành trống rỗng ... mỗi thứ, nhỏ nhỏ thôi nhưng đều gọi thành tên.
Một năm "sống chung với mẹ chồng", con không làm được gì cho mẹ nhưng mẹ lại dành cho chúng con quá nhiều thứ. Tôi học được từ mẹ nhiều thứ lắm. Từ những món ăn đến phong tục tập quán, cách đối nhân xử thế, cả cái cách bà chăm cháu chăm gia đình. Mẹ luôn ấm áp như ánh mặt trời!
Mẹ về rồi, nhớ nhất chắc là cây đậu trước nhà, lá vẫn xanh, quả trĩu cành, nhưng chẳng còn ai hái...
Một năm mới nữa sắp đến, tôi thật lòng muốn cảm ơn mẹ. Cảm ơn vì mẹ đã luôn yêu thương và vun đắp cho chúng tôi. Cảm ơn vì mẹ đã luôn xem con như con gái mà yêu thương che chở. Cảm ơn vì mẹ giúp chúng con nuôi dạy cháu nên người.
Mẹ ơi con cầu mong mẹ sẽ sống mạnh khỏe và an yên cùng con cùng cháu. Ngôi nhà nhỏ luôn mong bóng dáng mẹ. Con ước gì có thật nhiều tiền để cho mẹ ăn những món ăn mà bình thường chỉ được nhìn qua tivi, ước được đưa mẹ đến những nơi xinh đẹp mà trong phim mới có... Mẹ đợi con nhé mẹ!
Cảm ơn Người - Mẹ chồng tôi!
♥️ Người gửi: Phan Thị Bích Thảo
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Thanh Tuyền
♥️ Câu chuyện tham dự:
Không khí Giáng Sinh đang rộn ràng khắp mọi nơi. Thời tiết bắt đầu se lạnh cảm giác nhớ nhà, nhớ mọi thứ. Nhớ những ngày đầu mới xa nhà trời mưa tầm tã đứng bên cửa sổ nhìn về một nơi xa mà khóc lúc nào không biết. Cuộc vui nào chẳng đến lúc tàn, cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến lúc nói lời chia tay. Rồi mỗi chúng ta sẽ bước đi trên con đường riêng của chính mình. Lại là những ngày cuối năm, nhớ chúng tôi của những năm về trước, vô lo vô nghĩ nhưng lại là khoảng thời gian đẹp nhất đời người. Chúng tôi của năm ấy với một tình bạn thật đẹp, với một tuổi học trò hồn nhiên không toan tính không suy nghĩ, êm đềm, giản dị mà trôi qua. Chúng tôi của những năm về trước vẫn còn là những đứa trẻ chưa lo tiền bạc cuộc sống. Để rồi hôm nay, nhìn trời mưa nhớ lại chúng ta của những năm ấy mà bồi hồi, một chút tiếc nuối, một chút buồn và một chút hụt hẫng. Bồi hồi vì nó quá đẹp, tiếc nuối vì đôi lúc chúng ta làm tổn thương lẫn nhau, hụt hẫng vì nó trôi qua quá nhanh.
Chúng tôi của bây giờ, mỗi đứa mỗi nơi, không còn la cà cơm hàng cháo chợ, cũng không còn cười oà lên vì chút chuyện nhỏ. Nhưng chúng tôi của những năm tháng ấy vẫn còn đó, những kỉ niệm vẫn còn đó. Gặp lại nhau vẫn là thái độ đó. Cho dù chỉ còn là hoài niệm đi chăng nữa thì cũng mãn nguyện bởi chúng tôi đã từng có những tháng năm quá đẹp của đời người. Một năm mới sắp đến, với bao dự định, ước mơ còn dang dở hãy quên những chuyện buồn đã qua cùng nhau chào đón một năm mới vui vẻ, sức khỏe, hạnh phúc và thành công. Hãy để tình bạn mãi ngọt ngào như thế này nhé!!
♥️ Người gửi: Lê Thị Thanh Thảo
♥️ Người nhận: Lê Thị Tuyết Nga
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mẹ là một người luôn dành trọn tình yêu thương và lo toan cho con cái. Mẹ luôn chịu đựng mọi sự khó khăn vất vả để cho con cái được ấm no như bao người khác. Tình cảm đó sẽ khắc ghi mãi trong lòng của chúng ta.
Tình mẫu tử là tình yêu người mẹ dành cho đứa con của mình, kể từ khi đứa con ấy chưa tượng hình đến lúc mẹ nhắm mắt xuôi tay. Tình cảm ấy là vô điều kiện, chẳng có người mẹ nào lúc chăm con lại nghĩ về việc sau này mình được báo hiếu như thế nào, chỉ cần con lớn lên khỏe mạnh là đủ.
Tình mẫu tử còn đồng nghĩa với tình bao dung vô hạn. Dù con có phạm sai lầm điều gì đi nữa, dù cả thế giới có quay lưng với con thì mẹ vẫn sẵn sàng ôm con vào lòng, tha thứ cho con tất cả. Chúng ta có thể thấy hình ảnh những người mẹ tóc bạc phơ, tấm lưng còng xuống vẫn cần mẫn tay xách nách mang các thứ vào trại giam thăm những đứa con lầm lỡ.
Tôi vẫn nhớ như in ngày cuối thu năm ấy, khi tôi đang là một đứa học sinh lớp 7, cái tuổi của sự ương bướng và ngỗ nghịch, mẹ nói một, tôi quyết phải cãi mười. Nhớ ngày bé tí, đi đâu, làm gì cũng đều bám theo mẹ, quyết không rời nửa bước, chỉ cần vắng mẹ một phút thôi, cũng đủ làm tôi thấy hoảng sợ... Ấy vậy mà thời gian dần trôi,càng lớn hơn, những suy nghĩ nông cạn cố chấp của con đã dần dần mang con xa mẹ. Tôi lạnh nhạt với mẹ, phớt lờ những lời khuyên răn mẹ dạy, cứng đầu và ngốc nghếch... Hôm ấy ba đi làm, chỉ còn mẹ với tôi ở nhà, từ sáng tinh mơ mẹ đã căn dặn dạo này hay mưa gió thất thường, nên con đừng ra đường, kẻo lại xảy ra chuyện gì thì khổ! Vốn đã hẹn chúng bạn từ trước, lại nghe thấy mẹ nói vậy, máu ương bướng trong tôi nổi lên ghê gớm... tôi quyết định trốn đi chơi, mặc kệ mẹ nói gì. Chiều hôm ấy trời mưa thật, dòng người vội vã trốn mưa về nhà, và tôi cũng vậy, sau khi hả hê vì hôm nay đã cãi lại được mẹ, tôi đạp xe về nhà trong màn mưa tầm tã. Chỉ còn một dãy phố nữa thôi là đến nhà rồi, tôi phóng bàn đạp nhanh hơn, rồi đột nhiên mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại, “Rầm!!!!!”
Tôi mơ màng tỉnh giấc, xung quanh tôi là một nơi vô cùng xa lạ, máy móc, ống thở, mùi thuốc sát trùng khắp nơi...và rồi tôi thấy mẹ. Mẹ ngồi đấy,trong góc phòng, nhìn xa xăm qua ô cửa sổ nhỏ xám xịt, ăn vội vã miếng bánh mì đã khô khốc từ lâu... Trái tim tôi nghẹn lại... Đôi mắt mẹ thâm quầng, gương mặt hốc hác xanh xao đến nhợt nhạt, thi thoảng đôi mắt buồn ấy lại rơi ra thứ hạt gì đấy, lóng lánh như pha lê... Mẹ khóc. Thì ra tôi đã hôn mê 3 ngày liền, tôi bị một chiếc xe trượt bánh đâm phải trong chiều mưa gió ấy. Suốt những ngày nằm viện, mẹ đã khóc hết nước mắt vì tôi, thức 3 ngày liền để lo cho tôi, không để tôi 1 mình, vì mẹ bảo, mẹ không an tâm khi để người khác chăm cho con mà không phải chính tay mẹ. Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như vỡ vụn... Mẹ đã lo lắng yêu thương tôi nhiều vô vàn như thế, vậy mà suốt thời gian qua, tôi đã luôn ngỗ nghịch với mẹ... Tội lỗi này biết kể sao cho hết. Tôi hối hận vô cùng, chỉ biết ôm lấy mẹ và nói “Con xin lỗi mẹ nhiều lắm! Mẹ ơi!!”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con tương tự mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt cú mèo nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ ngông cuồng ương bướng chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không yêu mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm nom con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy vừa nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người vừa mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Dù đi đâu, làm gì thì hình ảnh mẹ vẫn luôn khắc sâu trong trái tim con.”
Một mùa xuân nữa lại sắp về, con xin kính chúc mẹ yêu của con thật nhiều sức khỏe để vui sống hạnh phúc bên con mãi mẹ nhé! Con yêu mẹ của con thật nhiều!
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Thanh Thảo
♥️ Người nhận: Vũ Tá Long
♥️ Câu chuyện tham dự:
Thanh xuân như một cơn mưa rào, nhưng ai cũng muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa, cả tôi cũng vậy... - alo, tao về rồi xuống đón tao nhé! Cuộc gọi từ con nhỏ Sài Gòn điện cho thằng bạn ở quê. 15 phút sau: - alo con kia, mày lại lừa nó ah, nó xách nón bảo hiểm nhào vô nhà, chào mẹ rồi hỏi “Thảo đâu ạ? Nó kêu con xuống đón đi chơi “🙂 Tôi cười như điên, đấy tôi có một thằng bạn nhiệt tình như vậy đó. Nó luôn giữ lời hứa, “chỉ cần mày gọi là tao sẽ có mặt ngay”. Lâu lâu cũng phải check xem nó còn nhớ lời hứa không chứ. Thời gian thấm thoát thoi đưa, những giờ lên lớp, những bài luận án, kéo cả tôi và nó vào vòng xoáy học tập. Ít gọi cho nhau hơn, ít nói chuyện hơn. Đã từng đọc đâu đó câu “hoá ra chỉ cần rời xa...thì dù quen biết mấy cũng thành người lạ”. Mà thật sự ko muốn nó biến thành người lạ và mình một chút nào. Tự nhiên thấy cuộc thi “Gửi trao sức khoẻ, nối thân tình xưa” của Star Kombucha tổ chức bỗng nhớ đến nó. Liệu lời hứa khi xưa còn hiệu lực không nhỉ??? Nhấc điện thoại gọi ngay cho nó “- Alo, tự nhiên tao nhớ đến mày”. Đầu dây bên kia: “xin lỗi, chị nhầm số rồi” 😱 giật mình nhìn lại, không đúng là số nó mà, cái dãy số tôi chưa bao giờ lưu nhưng dù nhắm mắt vẫn bấm đúng. Còn đang định thần lại thì đầu dây bên kia tiếp lời cười ha hả “Tao không có con bạn sến súa như thế, trả con bạn lừa đảo lại cho tao” 😅
♥️ Người gửi: Trần Thị Xuân Thu
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Tiến
♥️ Câu chuyện tham dự:
Cảm ơn Mẹ, người Mẹ dấu yêu của con
Nhờ những lời chỉ bảo nghiêm khắc, không chiều chuộng những đứa con của mình. Ngày còn ở trong vòng tay đầy ắp sự yêu thương , bảo bọc của Mẹ, tôi luôn tỏ thái độ thờ ơ ngang bướng, luôn cãi lại lời, luôn làm theo những gì mình thích mà không để ý tới cảm xúc của Mẹ.
Mẹ ơi! Có bao giờ Mẹ trách con không? Con biết Mẹ đã hi sinh cho con nhiều lắm, con biết cả những nỗi buồn mà con trót làm hằn in trên đôi mắt mẹ. Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm.Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, con luôn đối xử tốt với người ngoài luôn phải làm hài lòng họ, nhưng điều đó con chưa từng làm với Mẹ bao giờ. Con đã từng có suy nghĩ hay là Mẹ ghét mình nên mới hay cằn nhằn, hay la mắng mình đến bây giờ, con đã trưởng thành con mới hiểu được những câu Mẹ nói, những lời Mẹ dạy chưa bao giờ là sai. Con ân hận lắm vì những lần con lỡ cãi lời Mẹ.
Con trách móc Mẹ đủ điều. Trách mẹ không hiểu con, không chiều chuộng con như người ta, trong lòng chỉ biết trách móc mà mà chẳng biết đằng sau những lời nói vô tâm hay là những giọt nước mắt lăn trên gò má Mẹ. Con luôn làm mẹ buồn, lo lắng và suy nghĩ nhiều.
Con vô tâm quá phải không mẹ?
Con xin lỗi mẹ. Chỉ mong thời gian trôi qua để con có thể thay đổi sửa chữa mọi lỗi lầm, có thể sống và quan tâm mẹ nhiều hơn, và để lời xin lỗi của con không phải là vô nghĩa.... Thì con sẽ cố gắng sống tốt lúc đó mẹ hãy tha thứ cho con nha Mẹ.
Cuộc sống chốn xa hoa này đâu lúc khó khăn khiến con mệt mỏi, dù đôi lúc con bật khóc một mình khi đêm về vì quá nhiều tủi hờn con vẫn cảm thấy hạnh phúc vì có Mẹ, có gia đình bên cạnh cho con một điểm tựa vững chắc mỗi khi con gục ngã. Với con bây giờ chỉ cần có Mẹ và gia đình là điều mà con hạnh phúc mỗi khi nghĩ về. Con mong từ bây giờ và cả sau này luôn làm Mẹ vui và hạnh phúc. Tuy chặng đường con đi rất dài và gặp nhiều gian nan, nhưng con hứa với bản thân sẽ nỗ lực hết mình, để Mẹ không phải suy nghĩ và lo lắng nữa.
Mẹ ơi! Con thực sự thương Mẹ nhiều lắm. Mẹ là ánh sáng soi bước đường tương lai của con. Là người bao dung và là người cho đi mà không đòi nhận lại bao giờ. Mẹ Vĩ Đại là thế nên ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn đừng làm mẹ khóc mới là món quà vô giá của cuộc đời con. Sự hi sinh của Mẹ không có gì sánh bằng.Dù ở đâu bất cứ nơi nào thì sau những ngày dài mệt nhà vuông có một người, một nơi cho ta về đó là Mẹ và gia đình.
Đó là nơi luôn dang rộng cánh cửa chào đón ta dù có thế nào, dù ta mỉm cười trước thành công hay bật khóc vì vấp ngã trong cuộc sống. Cảm ơn bố mẹ đã làm nên con của ngày hôm nay. Dẫu thế nào tôi vẫn luôn tin, không điều gì có thể thay thế gia đình, nên hãy trân trọng họ bằng tất cả những gì mình có thể
Cảm ơn Star Kombucha đã cho mình cơ hội được thể hiện những tâm tư những tình cảm dành cho Mẹ. Con mong may mắn có quà để tặng Mẹ yêu .
♥️ Người gửi: Lê Thụy Minh Thư
♥️ Người nhận: Lê Thụy Minh Anh
♥️ Câu chuyện tham dự:
"Chị tôi
Chị tôi là người tôi luôn yêu thương và kính trọng nhất cuộc đời này, vì sau mẹ, chị là người đã chăm lo nuôi nấng tôi từ lúc tôi còn tấm bé.
Mẹ tôi mất khi chúng tôi còn nhỏ lắm, ba tôi đi làm xa, cuối tuần mới về thăm con. Hai chị em tôi ở với nhau, lúc đó chị tôi 13 tuổi và tôi chỉ mới 10 tuổi.
Mọi việc trong nhà đều là một tay chị tôi làm hàng ngày. Chị nấu cơm, quét dọn, tắm rửa cho tôi, dạy tôi học bài... tất cả đều từ bàn tay chị.
Ngày ngày, chúng tôi vẫn đèo nhau đi học, vì học cùng trường cấp 2, nên chị đưa đón cả tôi. Tuổi thơ tôi tuy mất mát tình cảm của mẹ nhưng bù lại tôi có tình thương của chị, cùng chị vượt qua những chuỗi ngày khó khăn, những năm tháng khổ sở.
Bữa ăn chính của những đứa trẻ như chúng tôi, thì món gì càng tiện, càng dễ nấu đều được chúng tôi đón nhận. những gói mì ăn liền, những bát cháo ăn liền thêm ít hành lá đều ngon như ngoài hàng vậy. Chúng tôi dễ nuôi, dễ sống, chúng tôi ăn được hết mọi món , còn cố gắng sống qua ngày và lấp đầy bụng để học tập tốt. Hai đứa trẻ với bát mì, bát cháo gói, nhưng đó là những tháng ngày êm đềm của tuổi thơ.
Ba tôi cũng vất vả vô cùng với đồng lương ít ỏi, nghĩ thương ba nên chúng tôi luôn tự lòng tự lập và cố gắng thật nhiều.
Tôi còn nhớ, những hôm mưa gió, nhà lụt, nước ngập đến đầu gối, mất điện, chúng tôi co ro trên chiếc giường cao nhất trong nhà, nhưng tôi vẫn vui vẻ vì tôi có chị. Những đêm trăng sáng hai chị em ra sau vườn , ngồi trên chiếc chuồng gà nhỏ, ngước lên nhìn trời, nhìn trăng rồi mỗi đứa đều huyên thuyên về những ước mơ tương lai của mình. Trong ước mơ đó, chúng tôi vẫn mãi có nhau, vẫn luôn muốn ở bên cạnh nhau. Tôi yêu chị tôi rất nhiều”
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Mỹ Thuận
♥️ Người nhận: Nguyễn Thị Nguyệt
♥️ Câu chuyện tham dự:
CẢM ƠN CÔ VÌ ĐÃ LUÔN TIN TƯỞNG EM
Tôi là đứa bé chậm nói, đầu óc cũng không được thông minh nên 8 tuổi tôi mới được mẹ đưa đến trường. Tôi thường xuyên bị chúng bạn nhỏ tuổi hơn gọi là con ngốc, thiểu năng. Và dù đã lên lớp 3 nhưng tôi vẫn chưa biết làm tính thạo, chưa biết xem đồng hồ và còn bị ngắn lưỡi nên việc đọc rất khó khăn.
Cô giáo Bình, chủ nhiệm lớp tôi năm ấy vì mới chuyển về trường dạy nên cô không biết tôi là đứa học kém nhất lớp. Ngay trong tiết học dự giờ đầu tiên cô đã gọi tôi đứng dậy nhìn đồng hồ và nói cho cả lớp biết là mấy giờ? Tôi đỏ mặt cúi đầu lặng im. Sau đó cô bảo tôi giở sách ra đọc, tôi ập ờ ú ớ, mất chừng 20 phút tôi mới đọc xong bài đọc về câu chuyện cổ tích Cây Tre Trăm Đốt.
Cuối giờ học hôm đó mẹ tôi đến trường gặp cô Nguyệt, cô nói, nếu được mẹ cho phép, cô sẽ giữ tôi ở lại học thêm do chính cô dạy. Mẹ tôi đồng ý ngay, còn tôi thì đã rất sợ.
Hai năm học lớp 1 và 2 tôi đã rất nhiều lần tôi bị các thầy cô khác mắng vì sự yếu kém của mình, tôi bị phạt ở lại lớp đọc đi đọc lại bảng chữ cái, tôi bị thước kẻ đánh vào tay vì làm đi làm lại một phép tính cũng không xong. Khi ấy tôi đã rất sợ những hình phạt đó lặp lại…
Ngay hôm sau, giờ tan trường tôi không được về nhà mà ở lại lớp với cô Nguyệt. Tôi run như cầy sấy, cúi gằm mặt khi cô bước vào. Nhưng một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay tôi, tôi ngước nhìn, cô mỉm cười đôn hậu nhìn tôi đầy cảm thông và tin tưởng, lòng tôi dịu lại. Và một điều làm tôi ngạc nhiên khi ấy là Cô Nguyệt đã không mang theo bất cứ một dụng cụ học tập nào. Không thước kẻ đánh đập, không phấn bắt nghi lại những phép tính tôi không biết, cũng không có bút sổ ghi phạt. Cô đến bên tôi ân cần nói sẽ làm bạn với tôi, và rằng cô muốn tôi học nói đọc rõ ràng trước sau đó sẽ giúp tôi tiến bộ các môn khác.
Tôi đã được cô hướng dẫn cách uốn lưỡi phát âm, rồi cô còn cho tôi mượn chiếc đài nhỏ có ghi âm những bài đọc chậm rãi của cô để tôi nghe học. Dần dà tôi cũng đã biết đọc rõ ràng hơn, biết xem đồng hồ.
Cuối học kỳ tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa các thầy cô, họ nói với cô Nguyệt rằng tôi là đứa khó chữa và cô Nguyệt đang tốn thời gian thôi, nhưng cô Nguyệt chỉ mỉm cười và đáp lại ‘Tôi tin học sinh của mình’.
Cô Nguyệt luôn TIN tôi ư! Tôi cứ nghĩ mãi về câu nói ấy của cô suốt những năm học sau đó. Cô TIN tôi vậy cớ sao tôi không Tin vào bản thân mình?
Lên lớp 4 và 5, may mắn cô Nguyệt vẫn chủ nhiệm lớp tôi do vậy mà 2 năm học trôi qua không còn khó khăn, nặng nề. Tôi biết và thầm cảm ơn cô nhiều lắm, tất cả là nhờ có Cô sau giờ học vẫn cần mẫn phụ đạo cho tôi, kiên nhẫn với tôi, đặt niềm tin tưởng vào tôi – đứa học sinh yếu kém.
Bây giờ mỗi khi trở về quê ngoại, ngang qua ngôi trường xưa, tôi không khỏi bùi ngùi xúc động, nhớ đến cô và trên cả niềm tin cô đặt ở tôi.
Cô ơi, em nhớ và cảm ơn cô nhiều lắm.
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Hồng Thương
♥️ Người nhận: Nguyễn Phương Mai
♥️ Câu chuyện tham dự:
Tôi tốt nghiệp Đại học thì xin thực tập ở một công ty luật với mức trợ cấp chỉ có hai triệu đồng. Với mức sống ở thủ đô đắt đỏ thì mức lương ấy không hề đủ cho tôi trả những chi phí sinh hoạt hàng tháng. Thế nhưng tôi vẫn muốn thực tập ở đó vì đó là một chi nhánh của một công ty luật ở Hàn Quốc rất lớn, cơ hội học hỏi, trau dồi kinh nghiệm rất cao. Mỗi ngày đi làm là biết bao nhiêu áp lực, công việc quả thực rất khó, các anh chị trong công ty có một số người không thích tôi. Lủi thủi một mình, ăn cơm trưa một mình, và không thể bắt chuyện được với ai. Sau mỗi ngày làm việc dài đằng đẵng cùng với kẹt xe ở Hà Nội làm cho tôi như kiệt sức. Đồng lương ít ỏi không đủ cho duy trì cuộc sống hằng ngày, tôi trở nên túng thiếu, những bữa trưa cơm chỉ có lạc và rau. Nhiều khi thực sự muốn bỏ cuộc, nhưng cứ nghĩ rằng cứ cố gắng xem đây là một khóa học trau dồi thêm kinh nghiệm bản thân nên tôi vẫn tiếp tục làm việc. Dường như thấy được sự chăm chỉ, tính kiên nhẫn, thật thà và cả thiếu thốn của tôi, có một chị trong công ty đã hằng ngày trong giờ nghỉ trưa thường nhắn tin hỏi han tôi. Đó là chị Mai, quản lý hành chính của công ty. Những lúc tôi túng quá, chị cho tôi vay năm trăm nghìn. Đó là một khoản tiền nhỏ thôi nhưng đối với tôi lúc đó quả thực như một phép nhiệm màu khiến tôi cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn. Không chỉ cho tôi mượn tiền, thi thoảng chị còn mang cho tôi một ít đồ ăn, và dần dần chị đã chăm sóc tôi như em gái.
Kết thúc sáu tháng thực tập ở công ty, người tôi nhớ nhất, và biết ơn nhất vẫn là chị. Cho đến bây giờ, đã rất nhiều thời gian trôi qua, rất khó để tôi tìm được một người như thế, một người xa lạ giữa thành phố bộn bề này chịu nghe mình tâm sự, chịu chìa tay ra nắm lấy tay mình khi mình cô đơn nhất, giúp đỡ mình qua những tao đoạn khó khăn nhất của cuộc đời. Vì những bận rộn công việc, và sự ngăn trở của thời gian, tôi và chị hiếm khi liên lạc với nhau. Nhưng thi thoảng tôi lại nhớ chị, nhớ một người xa lạ đã vô tình yêu thương tôi như là em gái. Chị đã làm tôi cảm thấy tin yêu hơn cuộc đời này, làm tôi cảm thấy gắn bó hơn đối với thành phố này, nơi mà tôi đã từng nghĩ là hiện thân của vô cảm, của sự thiếu thốn tình người. Cám ơn chị đã cho tôi biết cuộc đời này còn đáng để chúng ta thương quý biết bao, và cũng cần học cách giúp đỡ người khác. Quả thực, đúng như nhà văn Nam Cao đã từng nói: "Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai người khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh phải là kẻ giúp đỡ người khác trên đôi vai của mình”.
♥️ Người gửi: Tạ Thị Thu Thương
♥️ Người nhận: Ngô Ngọc Tân
♥️ Câu chuyện tham dự:
"Đôi khi bạn yêu mến một ai đó đơn giản chỉ vì người đó thật lòng yêu mến bạn."
Đối với mình thì đúng là như vậy, một người anh mà mình vô cùng kính trọng. Người dạy cho mình nhiều điều và cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều.
Anh là chủ quán trà sữa nơi mình làm việc, trong gần một năm làm việc cùng anh, mình học được nhiều thứ, cả trong công việc lẫn cuộc sống. Kể cả sau khi mình nghỉ việc ở quán, tìm được công việc mới và cần sự giúp đỡ thì anh cũng đã tận tình giúp đỡ, dù rằng anh có nhiều việc, thường khá bận rộn.
Mình cảm thấy là mình đã nhận quá nhiều từ anh mà chưa tìm được cách cảm ơn anh đúng nghĩa nữa. Cảm thấy thật có lỗi vì đã bỏ quên người đối xử tốt với mình như vậy.
Nhân dịp này, hy vọng Star Kombucha có thể giúp mình gửi lời cảm ơn đến người "sếp" luôn đối xử tốt với mình, người đã không từ chối bất cứ lời nhờ vả mè nheo nào từ cô nhân viên này.
Nếu anh đọc được những dòng này thì em chỉ muốn nói rằng: "Cảm ơn anh thật nhiều, em luôn ghi nhớ và trân trọng những việc anh đã làm cho em, chúc anh sức khỏe, thành công trên con đường đã chọn."
♥️ Người gửi: Phạm Thị Thúy
♥️ Người nhận: Vũ Thị Thường
♥️ Câu chuyện tham dự:
Cuộc đời mỗi con người ai cũng có những tháng năm thơ ấu nhiều kỉ niệm. Tôi cũng như bao đứa trẻ nông thôn khác được lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ. Cuộc sống thôn quê không đủ đầy như thành phố nhưng với tôi tuổi thơ luôn ngập tràn hạnh phúc. Bố mẹ tôi đã vất vả lam lũ để mang lại những điều tốt đẹp nhất cho chị em tôi. Bố mẹ tôi làm ruộng nên rất vất vả, tuy vậy ngoài những lúc nông nhàn mẹ tôi vẫn tranh thủ làm thêm việc. Cứ chiều chiều mẹ tôi lại cùng chiếc xe đạp cũ kỹ buộc một bao nhỏ bên hông xe đạp sang thành phố. Mẹ tôi thường đi làm thêm từ chiều đến tối muộn mới về, khi đi chiếc bao trống rỗng nhưng lúc về tới nhà luôn đầy những thứ như: Lon bia, giấy vụn hoặc những cuộn dây điện bị hỏng đôi khi còn có cả đồ ăn bị bỏ đi. Mọi người thường gọi công việc làm thêm của mẹ tôi là “nhặt rác”. Mẹ phải đến những bãi rác trong thành phố để thu lượm lại những thứ rác có thể đem bán đổi thành tiền về trang trải thêm cuộc sống gia đình.
Công việc vất vả là thế nhưng bao giờ mẹ tôi cũng về nhà với khuôn mặt cười hiền hậu khi nhìn thấy chúng tôi đang ngồi ở cửa nhà đợi mẹ về. Thời gian cứ thấm thoát như thoi đưa giờ đây chúng tôi đã trưởng thành khôn lớn và tự lo toan cuộc sống cho bản thân. Đã bao lâu rồi con mải lo toan công việc quên mất rằng mái tóc mẹ nay đã điểm bạc. Đôi tay cha đã chai sần dãi nắng dầm sương và giờ đây thương hay đau nhức mỗi khi trời trở lạnh. Những bộn bề lo toan đã cuốn tôi vào guồng xoáy công việc để rồi tôi đã quên đi những người đã hy sinh cả thanh xuân của mình để tôi có được ngày hôm nay. Nơi quê nhà cha mẹ giờ đang cô đơn trông ngóng Tết về sớm hơn để được quây quần bên chúng tôi.
♥️ Người gửi: Trần Thị Thuỷ
♥️ Người nhận: Tô Vi An
♥️ Câu chuyện tham dự:
Gửi bạn-người đặc biệt một thời!
Ngày ấy khi chúng ta gặp nhau, mình học lớp 10 còn bạn học lớp 8, bạn nhỏ hơn mình 2 tuổi. Ngày ấy trò chơi kỉ niệm của chúng mình là chơi banh né, bạn còn nhớ không?
Bạn và vài người trong xóm tụi mình đã cùng chơi chung trò đó. Lần gặp đầu tiên ấy, thần ái tình đã bắn mũi tên thành công vào tụi mình, một tình cảm trong sáng đã đến. Bạn xin mình nick yahoo và số điện thoại của gia đình mình để tiện liên lạc sau khi bạn về Kontum. Mình còn nhớ nick của bạn nghe rất thú vị, đó là nick yahoo tên “anhhungdoduong...”
Rồi bạn đã vẫn giữ liên lạc sau khi bạn về lại trên nhà bạn dù chỉ một thời gian. Sau đó vì chúng ta còn tuổi ăn học nên không liên lạc mấy nữa. Thời ấy chúng ta cũng không có điện thoại thông minh và máy tính để tiện kết nối như thời bây giờ...
Rồi thời gian qua đi, thỉnh thoảng Tết đến, bạn xuống thăm họ hàng nhà bạn - nơi bạn đã gặp mình, thì chúng mình có gặp lại. Có một năm, hội ngộ nhau dịp Tết, bạn đi cùng gia đình bạn và tụi mình đi cùng họ hàng nhà bạn đến thăm dì bạn xong thì cùng đi uống cà phê ở quán Sơn Thuỷ ở xóm mình.
Lúc rời quán, mình và bạn cùng nhau đi dạo bộ riêng, trời hơi se lạnh, bạn đã có một hành động “anh hùng” khi đó - bạn lấy áo khoác ngoài khoác lên cho mình, mình đoán là kỉ niệm này bạn vẫn sẽ nhớ vì mình vẫn còn nhớ mà ;)
Chúng mình có thiện cảm cho nhau từ lâu nhưng thậm chí đến bây giờ chưa từng được nắm tay nhau, bạn nhỉ? u cũng là duyên phận, phải không?
Ngày chúng mình đi học đại học tại thành phố Hồ Chí Minh, bạn cũng có mấy lần liên lạc với mình, nhưng lúc ấy mình có quen một người rồi và anh ấy đang định cư ở xa bên Mỹ nên mình không tạo cơ hội cho mối quan hệ của mình và bạn.
Rồi như thể ông trời sắp đặt, lẽ ra chúng ta vẫn có cơ hội thuộc về nhau, bên nhau khi vào năm 2014, bạn đi cùng một người bạn xuống thăm gia đình dì bạn và thăm mình, năm ấy chúng ta đều đã chia tay mối tình riêng. Gặp lại nhau khi đó, một người họ hàng của bạn đã trêu bạn có ưng mình thì gọi bố mẹ mình là bố mẹ đi vì mọi người biết bạn có tình cảm với mình...Và khi gặp lại, tim mình và bạn một lần nữa chung nhịp đập. Lúc bạn về bạn lên tạm biệt mình mà mình cảm thấy không muốn xa bạn, mình thực muốn được ôm bạn khi ấy! Nhưng chúng ta vẫn chưa có những khoảnh khắc đó...
Bạn về gặp gia đình bạn và muốn nhà bạn xuống xin hỏi cưới mình nhưng có thể nói là chữ duyên rồi bạn nhỉ? Ngày ấy mẹ mình không cho mình đi lên nhà bạn và mình không chịu năn nỉ xin đi... Mình nghe đâu vì lâu chưa gặp lại mình nên gia đình bạn không thể đi từ Kontum xuống xin hỏi cưới...
Rồi khi xa nhau, bạn và mình hay liên lạc qua điện thoại, mỗi lần nói chuyện với bạn, mình thấy rất ấm áp, bạn nói mình sao thở dữ vậy vì lúc ấy mình nhớ bạn. Chỉ có bạn và người yêu xa một thời của mình đã nghe được tiếng thở ấy chăng? Phải chăng vì đó là tiếng yêu đặc biệt nên chỉ có hai người nghe được và nói mình mình mới biết hoá ra mình thở bạn nghe mạnh như thế!!!
Rồi khi mình ra lại thành phố Hồ Chí Minh, chúng mình vẫn giữ liên lạc, có lần bạn xuống thăm mình tại thành phố, hôm đó mình vẫn đi làm. Mình đã chỉ gặp bạn được vào tối hôm ấy. Bạn dẫn mình đi ăn ốc với cậu bạn của bạn. Sau đó mình nói bạn chở mình về vì hôm sau mình đi làm.
Tiếc là,Chúng ta chưa được nhìn hay nói chuyện với nhau nhiều, bạn nhỉ?
Rồi mình đã vô tình làm bạn xa mình khi mà lúc ấy mình tiễn người yêu cũ đi qua Mỹ. Họ nói mình quay lại với họ vì họ cảm động tình cảm mình dành cho họ sau thời gian chia tay mà vẫn thủy chung thì mình đã dại khờ quay lại mà không suy nghĩ kĩ về quyết định của mình.
Từ đó, bạn và mình ít liên lạc và xa nhau về khoảng cách tâm hồn dần dần...
Bạn quay trở lại với người yêu cũ của bạn một thời gian rồi cũng chia tay và mình thì cũng bị đá sau nửa năm lại yêu xa với người yêu cũ... Lúc này mình có liên lạc với bạn nhưng bạn giận mình và không liên lạc gì...
Rồi cuối năm 2015, bạn lập gia đình. Giữa năm 2016 mình cũng theo bước bạn. Mình có trêu bạn lúc mời bạn rằng xuống ôm tạm biệt cô dâu tương lai vì bạn biết đấy, thực sự chúng ta chưa từng có một cái ôm hay nắm tay...
Tết sắp đến, mình chợt nhớ vài kỉ niệm xưa cũ ấy... Chúc bạn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của bạn - bên người vợ trẻ xinh đẹp và cậu con trai dễ thương của bạn nhé! Những kỉ niệm một thời vẫn sẽ mãi là điều đáng nhớ trong tim chúng ta và nếu có ngày gặp lại hàn huyên, kể lại một thời thì chúng ta có cái mà nói, phải không bạn nhỉ!
Một thời đã yêu mà không nói và chưa bao giờ chúng ta nói một tiếng yêu cho nhau hay nói một chữ nhớ nhau... Nhưng bạn biết không, tôi sẽ luôn nhớ về bạn-người đặc biệt của tôi, anh hùng đo đường “anhhungdoduong” một thời!
♥️ Người gửi: Nguyễn Thanh Tịnh
♥️ Người nhận: Vợ Mai
♥️ Câu chuyện tham dự:
Mình xa nhau bao lâu rồi vợ nhỉ? Điều khiến chồng nặng lòng nhất lúc này là không được ở bên cạnh để chăm lo cho vợ con mình.
Vợ làm mẹ khi vừa tròn 26! Cái tuổi đang còn mơ mộng, còn rong ruổi ngoài đường. Tâm lý chưa sẵn sàng. Vậy mà ở tuổi đấy, vợ bắt đầu tập làm mẹ, đầy bỡ ngỡ, khó khăn và áp lực ...
Vợ mang thai rồi sinh con, có những điều có thể chồng không thể thấu hiểu hết. Nhưng ít nhiều chồng cũng có những cảm nhận riêng của mình. Lúc vợ mang thai, thai nghén làm vợ mệt mỏi, những đêm vợ trằn trọc mất ngủ, những vết tấy đỏ do gãi ngứa, vết rạn da... làm vợ tàn đi rõ rệt. Nhìn đôi mắt thâm và khuôn mặt buồn của vợ, chồng xót xa vô cùng, chồng chỉ ước gì có thể mang thai thay vợ.
Vợ sinh con, chồng ở ngoài phòng đẻ. Tiếng la hét của vợ làm chồng đứt lòng. Mẹ bảo: “cửa sinh là cửa tử”, chồng đứng ngoài chỉ biết vái trời cho vợ mình bình an.
Sinh con ra được vài hôm chồng lại xa vợ con để tiếp tục mưu sinh cho cuộc sống. Chồng gửi gắm tình yêu của mình ở nhà ngoại - nhà ngoại ở thành phố nên mọi thứ đều tiện hơn - Vợ chồng chỉ có thể liên lạc với nhau qua Zalo, Facebook. Mỗi lần gọi điện về, nhìn vợ đầu bù tóc rối, mặt mũi phờ phạc không còn như trước kia làm chồng thấy áy náy vô cùng. Chồng đã lấy đi thanh xuân của vợ, giờ lại chỉ có thể động viên chứ không thể chăm vợ chăm con của mình.
Vợ còn quá trẻ, kinh nghiệm chăm con không có, ngày đêm quần quật với con. Từ lúc có bầu rồi sinh con, chưa có đêm nào vợ tròn được giấc ngủ, một đêm phải mấy lần, con đói, con tè, con ị ... ròng rã mấy tháng trời. Nhưng chưa bao giờ vợ mở lời than vãn. Vợ đổi tháng ngày tươi trẻ của mình để giờ ngồi ôm con trẻ một mình.
Nhìn cuộc sống hiện tại, có lẽ nhiều người nghĩ rằng, là con chung nhưng vợ vất vả ngày đêm còn chồng thì tự do thoải mái. Nhưng không phải đâu vợ ạ, chồng ở xa cũng nhớ vợ và thương con lắm. Chồng nén yêu thương ở tim mình. Nhìn vợ đau, chồng cũng đau, nhìn vợ buồn, chồng cũng chỉ biết câm nín. Nếu ở gần, chồng có thể tự tay mình chăm vợ và cùng vợ chăm con, vợ chồng mình cùng nhau chia sẻ thì hạnh phúc biết mấy.
Chồng đi làm công trình, nay đây mai đó. Chồng không biết đến khi nào gia đình mình được đoàn tụ với nhau. Ở nơi xa, nhìn thấy con lớn lên từng ngày, nhìn thấy vợ vẫn khoẻ là chồng yên tâm rồi. Cố lên vợ nhé, chồng mong vợ giữ gìn sức khỏe, vợ khoẻ con ngoan đợi ngày chồng trở về.
Yêu 2 mẹ con
♥️ Người gửi: Dương Ngọc Trâm
♥️ Người nhận: Nguyễn Văn Hoài
♥️ Câu chuyện tham dự:
BẠN CŨ
Ngày đó lên trường lấy phiếu điểm thi trung học phổ thông quốc gia, tôi tình cờ gặp được Hoài. Cậu gầy và cao lắm, tôi tự nhận mình là đứa con gái cao nhất lớp, thế mà Hoài còn cao hơn cả tôi. Cuộc gặp mặt ấy tình cờ tới nỗi, đứng bên cậu mà tôi chẳng biết nên nói gì. Hơn mười năm tôi chưa cùng cậu nói chuyện. Kể từ cái ngày tôi chuyển nhà qua khu dân cư. Nơi phía sau nhà là bát ngát cánh đồng và trước nhà có bến cát để tụi trẻ chúng tôi nô đùa. Sau này lên cấp hai thì tôi chuyển về lại chỗ cũ. Chuyển về chỗ cũ nhưng mọi thứ ở chỗ cũ không còn như trước nữa. Nhất là tình bạn của tôi với Hoài.
Tôi và Hoài là bạn cũ. Lúc hai đứa còn là con nít chơi thân với nhau từ hồi nó để tóc ba giá, còn tôi thì cắt tóc cụt lủn tận ngang tai. Hai đứa chơi thân tới mức từng cởi truồng tắm mưa trong những ngày mưa rì rào triền miên không dứt của tháng bảy. Ngày xưa, nó hay chọc cho tôi giận, tôi giận dỗi nhủ lòng từ đây cạch mặt nó không chơi nữa, thế mà lần sau nó lại nhà rủ, tôi vẫn lẽo đẽo chạy theo nó đi chơi. Tuổi bé giản đơn sáng trong đến buồn cười.
Chứ không như bây giờ, nó không làm gì cho tôi giận, tôi và nó cũng không còn chơi với nhau. Chuyện đó cũng xảy ra với Phúc, Bình - những người từ bé mà tôi chơi cùng suốt những năm tháng tuổi thơ, nay gặp mặt, chỉ nhận lại những cái cúi chào và nụ cười nhợt nhạt. Tôi thôi không buồn vì các cậu ấy. Cũng ngừng hỏi tại sao với mẹ tôi, bạn từ hồi học tiểu học của bà đến khi cả hai đều có con lớn đủ tuổi cập kê, mà mỗi lần gặp nhau hai người đều nói chuyện rôm rả.
Tôi không trách Hoài, Phúc hay Bình, thời gian mười năm đủ để một triều đại lên ngôi rồi suy tàn, đủ để một con người thay da đổi thịt, đủ để khi chúng ta lâu ngày gặp mặt, không còn gì để nói với nhau hết nữa. Chúng tôi nên nói gì với nhau đây? Đâu thể như lúc bé, chúng tôi ngồi ngắm cây bàng ngay công viên hàng giờ liền, lảm nhảm với nhau khi nào lá rụng. Làm sao tôi trách được các cậu ấy, khi chính tôi cũng thay đổi rồi. Hai tiếng bạn cũ, nó còn chua xót và cay đắng vạn lần so với “tình nhân cũ”, “người tình cũ”. Bởi lẽ, người yêu cũ gặp nhau, trong lòng có trăm mối vướng bận, nào là thù hằn, nào là quyến luyến,.. Nhưng bạn cũ gặp nhau, trong lòng không còn gì khác là tĩnh lặng, là trống rỗng. Điều đáng nhớ về đối phương trong tâm trí nhau là bóng dáng lúc còn thơ. Vì ngày xưa không thể trở về được nữa. Những miền dãy ký ức tuổi thơ đành gói ghém sâu trong tâm tưởng. Tôi của thực tại chỉ biết ngây ngốc nhớ về, tôi của tương lai càng không thể chạm vào.
Ai có thể cho chúng ta một vé về tuổi thơ? Chỉ những kỷ niệm ngày xưa thôi.
Tôi bùi ngùi nhận ra sự thật: Bạn thời nhỏ như chiếc áo lúc nhỏ ta mặc, ta bỏ nó không vì không muốn mặc nữa, mà là vì mặc không vừa nữa. Đành cất gọn chiếc áo ấy như một vật lưu niệm tình bạn đã qua.
“Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.”
Với tôi, có lẽ thêm một vế nữa, là bạn cũ.
♥️ Người gửi: Lê Thị Thùy Trang
♥️ Người nhận: Võ Thị Thúy Vân
♥️ Câu chuyện tham dự:
Thế giới trong con nhỏ bé lắm. ❤️
Thế giới của con bắt đầu từ câu ca Mẹ hát ầu ơ, mát ngọt những buổi trưa hè. Từ những bữa cơm rau đạm bạc nhưng thơm ngon đến lạ thường. Từ bát cháo hành ấm nồng Mẹ nấu cho con mỗi khi trở trời con đau ốm, hay những đêm Mẹ thức trắng bên con, lo cho con ngon giấc, bình an ...
Rồi thời gian dần trôi, thế giới trong con lớn dần trong tình yêu thương vô vàn của Mẹ. Những tháng ngày thơ ấu rong ruổi mưu sinh bên mẹ, ngọt bùi Mẹ luôn dành cho con, còn đắng cay mẹ luôn dành phần mẹ. Mẹ bệnh nhưng không bao giờ chịu nghỉ ngơi, “Mẹ khỏe lắm con à”..... Chồng mất sớm, phận làm dâu tủi cực, hay miệng lưỡi người đời cay nghiệt đến đâu chăng nữa, mẹ vẫn âm thầm một mình chịu đựng, chăm lo cho con khôn lớn, cho con bằng bạn bằng bè... Có thể đối với nhiều người bấy nhiêu đấy không là gì to tát cả... nhưng với con, đó là cả một bầu trời hạnh phúc, một bầu trời chỉ cần có mẹ và con... Thế giới của con chính là Mẹ!....
Tình yêu mẹ dành cho con như trời như biển....
Con vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ngày mà cả thế giới trong con như sụp đổ tất cả... Ngày con bị tai nạn giao thông bị gãy xương đùi đa chấn thương phải nằm liệt giường ngay trước kỳ thi đại học!... Những dự định tương lai ấp ủ bấy lâu vỡ vụn, thi đại học, tốt nghiệp, đi làm kiếm tiền lo cho mẹ... Chấm dứt tất cả!... Con phải nằm trên giường bệnh hàng mấy tháng trời. Nhìn đám bạn bước vào hai kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời rồi chúng nó xúng xính nhận giấy báo trúng tuyển, đi nhập học năm học mới. Có đôi khi con muốn mình chết đi cho xong, để dẹp bỏ đi gánh nặng cho mẹ, tiền viện phí, tiền phẫu thuật cho con, tiền thuốc men, tiền ăn uống.... Những khoản tiền mà có khi nằm mơ làm cực nhọc cả đời mẹ vẫn không thể có được... Rồi con sẽ phải làm gì đây hả mẹ? Khi bản thân không còn chút động lực, niềm tin vào cuộc sống này. Con là con gái, dù sau này khỏi bệnh, con vẫn sẽ phải mang trên mình những vết sẹo xấu xí và đôi chân dị tật, không thể đi lại như những người bình thường khác. Chỉ nghĩ đến bấy nhiêu thôi, là con chỉ muốn chấm dứt tất cả để không phải trở thành gánh nặng thêm cho mẹ. Mẹ đã quá mệt mỏi vì con rồi...
Và rồi con đã nghĩ đến một ý nghĩ điên rồ và ngu ngốc. Con giấu đi con dao gọt hoa quả khi mẹ lơ là quay đi. Chỉ chờ mẹ vừa quay đi mua thuốc cho con. Con dùng dao cắt mạnh vào nơi cổ tay, Con không ngờ mẹ quay trở lại. Mẹ trông thấy, giằng lấy con dao rồi ném ra xa. Mẹ ngồi bệt xuống sàn và mẹ khóc... Chao ôi, con lại làm mẹ buồn, mẹ tổn thương nữa rồi. Con gái ngu ngốc bất giác khóc lên thật to, rối rít xin lỗi mẹ. Mẹ ơi, con biết sai rồi! Con sẽ không ngu ngốc hủy hoại bản thân nữa. Thân xác này, hình hài này là chính mẹ cho con, chính mẹ chăm nom, nuôi dưỡng con mỗi ngày với một tình yêu vô bờ bến... Con chưa đền đáp, lo lắng cho mẹ được ngày nào. Vậy mà con lại còn ích kỷ, nhẫn tâm hủy hoại thân xác này ngay trước mặt mẹ. Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ thật nhiều!...
Trong phút giây gục ngã ấy, một bàn tay ấm áp đã luôn ôm chặt lấy con, tiếp cho con thêm nghị lực, cho con thêm niềm tin vào tương lai...là MẸ, người thức trắng hàng đêm bên giường bệnh, lo cho con mà không cần màng đến sức khỏe bản thân. Trong khi con đang ấm áp bên bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm thơm lừng mẹ nấu, thì ngoài kia mẹ đang phải đội nắng dầm mưa, làm đủ mọi việc nặng nhọc kiếm tiền lo cho con.... Mẹ chính là nguồn động lực to lớn của con, tiếp thêm cho con niềm tin vào cuộc sống mỗi ngày từng chút một. Mẹ khiến con nhận ra mình vẫn còn có ích trong cuộc đời này. Rằng con vẫn có thể làm nên kỳ tích chỉ cần con có niềm tin vào cuộc sống, vào bản thân mình
Để rồi ngày hôm nay, cầm trên tay 2 giấy báo trúng tuyển vào 2 trường đại học danh tiếng mà con hằng mơ ước, con chỉ còn biết chạy thật nhanh về nhà ôm chầm lấy mẹ và hét thật to: “Mẹ ơi!!!! Con yêu mẹ nhiều lắm!! Con xin lỗi vì đã luôn làm mẹ buồn... Con xin hứa sẽ thật cố gắng học hành thành tài để báo đáp phần nào công ơn trời bể mẹ dành cho con!!”
Nhân dịp năm mới sắp đến, một năm mới sang với biết bao ước nguyện, lòng con không mong cầu gì hơn 2 tiếng bình an cho mẹ, con xin chúc mẹ của con thật nhiều sức khỏe, sống lâu trăm tuổi, luôn trẻ đẹp, và mẹ ơi! Mẹ hãy để cho con làm người mang cho mẹ thật nhiều niềm vui và hạnh phúc ngay bây giờ và mãi mãi về sau! Mẹ nhé!
♥️ Người gửi: Nguyễn Thị Thu Trang
♥️ Người nhận: Phạm Thị Ngọc Trích
♥️ Câu chuyện tham dự:
Từ những năm 2003, nhỏ còn nhớ... Đó là khoảng thời gian mình biết nhau, gặp nhau ở ngưỡng cửa 2 đứa cùng đi thi vào trường Đại Học Đà Lạt. Cùng đứng ngay hành lang trước phòng thi, trao đổi qua lại với nhau dăm ba câu, vậy mà... nay ngót nghét cũng gần 20 năm rồi.
Thời gian mình gặp nhau không nhiều, những cánh thư tay bay lên bay xuống giữa Đơn Dương và Hàm Thuận Bắc liên tục, không ngừng nghỉ dù khi đó internet đã lên ngôi. Bao nhiêu chuyện được lôi ra từ khi bắt đầu có người yêu và yêu người, khuyên bảo nhau và tự khuyên mình đã làm cho tình bạn tưởng hời hợt ấy mà gắn kết, phải không nhỏ.
Thế rồi, nhỏ và mình cũng chịu dừng chân khi khoảng thời gian 2 đứa lập gia đình cũng xem xem nhau. Dự tiệc cưới của nhau vẫn hồ hởi đó, vẫn quyến luyến đó... nhưng cuộc sống và khoảng cách đã làm tụi mình chùn bước, những lá thư tay vơi dần với cơm áo gạo tiền, với con cái. Nhớ thương nhau chỉ ở những tin nhắn cụt ngủn không đầu không đuôi. Cứ thế xa dần... xa dần...
Tết lại đến nữa rồi, bồi hồi lắm nhỏ ạ. Những lá thư tay còn đây, những dòng lưu luyến dặn dò nhau còn đó... vậy mà.
Cũng hơn 3 năm rồi mình chưa gặp nhau, nhỏ có hoài niệm, có nhớ trong quá khứ có 1 cô bạn gặp nhau chỉ trong khoảnh khắc bình thường như vậy không? Nhỏ ơi.
Chúc cô bạn nhỏ của mình cùng gia đình có 1 mùa Tết thật vui và thật ý nghĩa nhé.
Nhỏ hãy nhớ... tụi mình rồi sẽ gặp lại nhau, nhỏ ơi!
♥️ Người gửi: Phan Thị Thùy Trang
♥️ Người nhận: Trương Thị Sáng
♥️ Câu chuyện tham dự:
Chúc cô bạn nhỏ một đời bình an
Bao nhiêu lâu rồi chúng mình không còn nói chuyện thoải mái, vui đùa như xưa mà thay bằng những câu hỏi thăm vừa khách sáo, rồi những khoảng im lặng dài khi không biết nói gì nữa nhỉ?
Cũng đã gần sáu năm không gặp mặt, vẫn nhìn thấy nhau trên Facebook hàng ngày, mà một câu bình luận cũng làm bàn tay vô thức ngượng ngùng bấm thích, gõ vài chữ xong lại vội vàng xóa đi. Hay có lần nhận món quà của Sáng, vừa bất ngờ lại đầy niềm hạnh phúc không nói nên lời.
Tôi và Sáng gặp nhau năm 2011, hai đứa học chung trung cấp kế toán tại trường Cao Đẳng Công Thương Thành Phố Hồ Chí Minh. Một đứa ít nói, tự ti, nhút nhát như tôi lại chơi thân với một đứa vui vẻ, hoạt bát, xinh đẹp như Sáng, có thể như mọi người hay bảo đó là lực hút của nam châm và miếng sắt.
Tôi còn nhớ rõ khi ở trọ cùng, mỗi lần về quê, Sáng hay lấy thuốc nhuộm tóc của chị gái vào tư nhuộm tóc cho mấy đứa muốn làm đẹp mà chỉ tốn ít tiền. Mà cái thời ấy vui lắm, hai đứa đi làm thêm chung một quán, tôi làm thu ngân còn Sáng làm lễ tân bởi cái dáng cao ráo, khuôn mặt có duyên, nhìn cười lên con gái cũng còn xiêu lòng. Làm lụng chắt chiu, mua được cái điện thoại Samsung nhỏ xíu, hí hửng cùng nhau ra ngoài mảnh đất trước phòng trọ chụp hình đủ kiểu. Những buổi cúp tiết, vì nghe bảo thầy cô tiết đó không điểm danh, hai đứa lại tám đủ thứ chuyện ngoài quán nước mía, hay chạy lòng vòng qua những con đường nhỏ đi xem đồ.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, Sáng học xong, đi Nhật, về nước kết hôn, sinh con, tôi cũng thế, cả hai đều không còn tham gia vào những sự kiện trong cuộc đời nhau nữa. Thanh xuân của chúng tôi bên nhau chỉ ngắn gọn trong hai, ba năm, nhưng đối với tôi luôn là những kỷ niệm khó quên. Sáng không chỉ là một người bạn, mà còn là một người tôi luôn muốn cảm ơn, người giúp bản thân tôi có phong cách ăn mặc đẹp hơn, tự tin, mạnh mẽ hơn.
Lại sắp đến một mùa xuân nữa, và tôi cũng không biết hết đợt dịch này Sáng có chuẩn bị sang Nhật định cư luôn với chồng không? Nhiều điều muốn nói còn đang bỏ dở, cuộc đời chúng ta cắt nhau tại một điểm, rồi tiếp tục hướng về phía trước. Tuy không ở chung một thành phố, một bầu trời nhưng tôi luôn mong những điều tốt đẹp nhất đến cô ấy, chúc cô ấy một đời luôn bình an, vui vẻ và hạnh phúc. Có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, ở tuổi bốn mươi, năm mươi chẳng hạn, hy vọng Sáng luôn nhớ về tôi, về những ngày tháng sinh viên ở căn phòng trọ nhỏ. Thế giới thật to, nhưng cũng thật bé, không bên nhau nữa nhưng hãy là phiên bản tốt nhất, hoàn thiện nhất trên con đường của mình nhé!